Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Diệu thuật có liên quan đến thời gian?!” Lúc này, rất nhiều những nhân vật lão bối ngoài chiến trường đều sửng sốt kêu thành tiếng.
“Trảm Thiên Thu!”
Lịch Trầm Thiên quát lớn, trang giấy màu vàng kim kia phóng đại giống như cắt thiên địa thành hai mảnh, chia cắt hư không thành hai bộ phận, chém tan hết thảy ngăn cản.
Một tờ giấy màu vàng mà thôi, vậy mà lại mở ra càn khôn!
Sắc mặt của tất cả mọi người ở ngoài chiến trường đều biến đổi, các lão bối Thiên Tôn tin chắc, năm đó Võ Phong Tử tranh bá thiên hạ, sau khi huyết tẩy vô số đạo thống cổ xưa, cuối cùng cũng tìm được một diệu thuật vô địch có liên quan đến thời gian, có thể xếp vào trong những diệu thuật đứng đầu dương gian!
Điều này quả thật chấn động nhân tâm, theo tin tức, mười diệu thuật đứng đầu đại đa số đều đã thất truyền, đã sớm không còn thấy ở dương gian.
Mà Võ Phong Tử lại tìm ra được manh mối từ trong một số đạo thống cổ xưa, từ trong di tích cổ, cuối cũng mở ra được tòa danh sơn phủ đầy bụi nọ, tìm được loại diệu thuật này.
Chẳng qua thì mọi người cũng tin tưởng, lấy tuổi tác hiện tại của Lịch Trầm Thiên, chắc chắn không có khả năng tu luyện thành công diệu thuật thời quang, mà hiện tại mới chỉ luyện ra một phần tương ứng.
Dù là vậy đi nữa, Trảm Thiên Thu vừa xuất thế vẫn đáng sợ như vậy, một trang giấy màu vàng lại giống như có thể trấn áp tuyên cổ, phong bế hiện thế, ảnh hưởng đến sự ổn định và phân bố của năng lượng thời gian, muốn giết chết Sở Phong.
Quá nhanh rồi, trang giấy màu vàng kia quả thật muốn chém vỡ sự vĩnh hằng của thiên địa!
Lúc này, Sở Phong dốc toàn lực thôi động Thất Bảo Diệu Thuật, nhưng hắn phát hiện diệu thuật này của bản thân vẫn chưa đủ hoàn thiện, vẫn còn khuyết thiếu năm loại vật chất khác, không đủ sức để chống lại Thời Quang Thuật.
Mặc dù cả hai vẫn chưa chấn chính va chạm cùng một chỗ, thế nhưng hắn đã có một loại trực giác, nếu như thật sự va chạm, chính mình sẽ chịu thua thiệt!
Bởi vì mặc dù đối phương vẫn chưa luyện thành toàn bộ, nhưng khi bắt đầu tu luyện lại rất chính thống, mà diệu thuật của hắn luyện lại thiếu đi năm loại vật chất chân quý tương ứng với thiên địa, cho nên chỉ là bí pháp không trọn vẹn.
Hơn nữa xếp hạng của Thời Quang Thuật cũng cao hơn Thất Bảo Diệu Thuật!
Giờ phút này, sắc mặt Sở Phong không khỏi biến đổi, hắn đã vô cùng đánh giá cao nhất hệ của Võ Phong Tử, nhưng tình huống trước mặt, khi quyết chiến sinh tử, vẫn khiến hắn cảm thấy sự nguy trọng của tình thế, quả thật là khó mà giải quyết được.
Phải biết là, lúc đầu khi hắn sử dụng Thất Bảo Diệu Thuật, đã từng đánh tan chín lão tăng trong bình bát mà phật nữ tế xuất ra, khiến bình bát xanh lam kia nổ tung, đánh bại chư Thánh.
Có thể thấy được, cho dù là bí pháp không trọn vẹn, nhưng Thất Bảo Diệu Thuật vẫn là có thể uy áp thế gian, có thể quét ngang hết thảy Thánh giả tuyệt đỉnh.
Nhưng lúc này lại gặp phải người của nhất mạch Võ Phong Tử lại không đủ dùng, trực giác của Sở Phong quá mẫn cảm, cảm giác mãnh liệt được rằng, một khi hai bên va chạm với nhau, hắn có khả năng sẽ bị thương nghiêm trọng, thậm chí là thất bại đến vong mạng.
Trong nháy mắt ấy, Sở Phong đã nghĩ đến rất nhiều thứ, hắn trực tiếp thay đổi Thất Bảo Diệu Thuật, sử dụng quyền ấn chung cực, đó có thể là thủ đoạn duy nhất có thể đối kháng lại Thời Quang Thuật.
Chỉ có điều, ngay khi sắp thay đổi chiêu thức, hai tay Sở Phong đột nhiên vươn ra, quyền ấn siết chặt, thứ hắn sử dụng không phải Chung Cực Quyền, mà là một loại bản lĩnh khác cường đại hơn.
Trong lòng bàn tay siết chặt kia, một vài phù văn màu vàng đang ẩn hiện, khi hắn xông lên luân hồi đã từng nhìn thấy phù hiệu vàng kim phát sáng bên trên cối xay đá to lớn trong tử thành Quang Minh.
Đồng thời, những phù văn màu vàng này hắn cũng từng nhìn thấy ở thân bình đá.
Hiện tại, Sở Phong đang khắc họa loại ký hiệu này vào lòng bàn tay, sau đó dùng tay không đánh về phía trang giấy màu vàng nọ.
Hắn lĩnh hội loại phù hiệu này đã lâu, không quản có hiểu hết toàn bộ ý nghĩa thâm sâu trong đó hay không, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến lạc ấn trong máu thịt của hắn, tung ra một kích mạnh nhất.
“Giết!”
“Giết!”
Hai người đều hét lớn, ánh sáng chói mắt phát ra, Đại Thánh tranh bá, lúc này đã đến thời khắc mấu chốt nhất, kịch liệt nhất!
Đại Thánh tranh phong, vô cùng kịch liệt, giờ khắc này, âm thanh trận chiến chấn động cả chiến trường, phong vân khuấy động!
Thủ đoạn sau cùng của hai người đều quá mạnh, hào quang chiếu rọi thiên địa!
Diệu thuật thời gian được xưng là một trong những diệu thuật số mạnh nhất của dương gian, xuất hiện ngày hôm nay đã đủ khiến thế gian kinh động.
Mọi người đều biết năm đó Võ Phong Tử đắc thủ, cuối cùng cũng tìm ra được loại diệu thuật vô thượng vang dội cổ kim trong truyền thuyết!
Kể cả Lê Đà tái xuất hiện, đều chưa chắc có thể ngăn cản Võ Phong Tử đi? Đây chính là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu của một số Thiên Tôn.
Thế nhưng, trong nháy mắt bọn họ lại đặt sự chú ý của mình lại về hai cao thủ trên chiến trường.
Ầm ầm!
Sở Phong dùng tay không đối cứng với diệu thuật thời quang, những phù hiệu màu vàng ẩn hiển trong lòng bàn tay, hào quang kim sắc giống như liệt diễm, giường như có thể hừng hực đốt cháy chư thiên.
Vốn dĩ Lịch Trầm Thiên vẫn đang cười lạnh, không ngờ có kẻ lại dám dùng tay không chống lại Thời Quang Thuật, đây quả thật là muốn tìm chết, tương đương với tự sát, phải biết một chiêu này của gã ta gần như không có cách phá giải.
Trong toàn bộ sách sử trên dương gian này, chỉ có mấy loại diệu thuật cường đại còn lại mới có thể đối kháng với Thời Quang Thuật.
Nhưng mà, theo dòng chảy của thời gian, dương gian trải qua vô số thời kỳ, rất nhiều danh sơn đại xuyên đều chìm vào hồng trần, những loại diệu thuật kia đều đã thất truyền, truyền thừa bị đứt đoạn.
Theo một ý nghĩa nào đó thì có thể nói là, Thời Quang Thuật đã trở thành vô địch, thiên hạ không có thứ gì có thể chống lại!
Cho nên, Lịch Trầm Thiên cảm thấy Tào Đức chắc chắn sẽ chết, một khi tiếp xúc ắt sẽ diệt vong!
“Tào Đức, ngươi chết không có chỗ chôn, quả thật có chút đáng tiếc, vì ta không thể tự tay lấy đầu ngươi xuống, huyết tế cho huynh trưởng của ta!”
Một ý nghĩ chợt lóe qua đầu Lịch Trầm Thiên, bởi vì một khi đã đánh ra loại diệu thuật vô địch này, ngay cả bản thân gã ta cũng khó mà khống chế, đối thủ của hắn một khi bị đánh trúng, chắc chắn sẽ trở về với đất mẹ, chẳng còn sót lại thứ gì.
Nhưng một giây sau, đồng tử của Lịch Trầm Thiên bỗng co rụt lại, hai mắt toát ra ô quang, gã ta thật sự không dám tin tưởng hình ảnh trước mắt!