Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2607 - Chương 2608: Nghi Ngờ Nhân Sinh

Thánh Khư Chương 2608: Nghi ngờ nhân sinh

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lịch Trầm Thiên nhìn thấy Tào Đức đang dùng hai tay chạm đến tờ giấy màu vàng kia, nhưng dự đoán rằng đối phương sẽ hóa thành bụi bặm trở lại với lịch sử lại hoàn toàn không xảy ra.

Ầm ầm!

Hai tay Sở Phong tỏa ra kim hà cuồn cuộn, hắn đang dùng hai tay kẹp lấy tờ giấy màu vàng kia, cơ thể huyết nhục chạm đến kinh văn đang phát sáng, nhưng hắn vẫn có thể trụ vững.

Làm sao có thể?

Giờ khắc này, đừng nói là Lịch Trầm Thiên, ngay cả cường giả ngoài sân đấu đều nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó không nhịn được mà hít ngược một ngụm khí lạnh, đây là dùng hai tay phá giải diệu thuật kinh thiên?

Tất cả mọi người đều ý thức được, Tào Đức quả thật sâu không lường được. Trong tay hắn nhất định nắm giữ truyền thừa phi phàm, nếu không thì dựa vào đâu có thể chống lại diệu thuật của nhất mạch Võ Phong Tử?

Nếu đổi thành người khác, cho dù không bị tờ giấy màu vàng kia hóa thành tro bụi thì cơ thể cũng bị tàn phá đến rách nát, linh hồn bị phá vỡ, tuyệt đối không tránh khỏi cái chết.

Lập tức, một số nhân vật lão bối đều làm ra liên tưởng, cho rằng Tào Đức có khả năng đạt được một loại thuật vô địch nào đó có khả năng đối kháng với Thời Quang Thuật trong truyền thuyết.

Sau đó, mọi người lại nghĩ đến việc hắn nắm giữ Chung Cực Quyền, không khỏi càng thêm tin tưởng vào suy đoán có lẽ hắn đến từ một gia tộc ẩn thế nào đó.

Nhưng mà mọi người vẫn là rất chấn động, chi dù trong tay nắm giữ một loại thuật vô địch nào đó đi chăng nữa, nhưng việc dùng tay không đối cứng với Thời Quang Thuật, cái này phải nói là gan to bằng trời.

Hai tay của Sở Phong kẹp lấy tờ giấy màu vàng nọ, hắn hận không thể dính cả người vào trong đó, muốn nhìn kỹ tất cả những văn tự có trên trang giấy màu vàng kia.

Sở Phong âm thầm thôi động Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp, nơi sâu trong đáy mắt chợt hiện lên phù hiệu vàng óng, rất nhanh đã biến mất, hắn lặng lẽ sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh mà nhìn chằm chằm tờ giấy màu vàng nọ, muốn học lén.

Trận chiến này khiến tâm trạng của hắn chấn động mạnh, thiên chương tuyệt thế của nhất mạch Võ Phong Tử quả nhiên rất lợi hại, hắn rất thèm thuồng cái gọi là Thời Quang Thuật kia, hận không thể học tới tay.

Mà Hô Hấp Pháp hắn nắm giữ cũng có loại công hiệu này.

Cho nên lúc này Sở Phong đang mạo hiểm, muốn ở nơi này học lén.

Rất đáng tiếc, những kinh văn trên trang giấy màu vàng kia lại quá mơ hồ, hắn chỉ đọc được một đoạn phù hiệu phức tạp thâm sâu tỏa ra ánh sáng chói mắt, khoảnh khắc quá ngắn ngủi, khiến hắn cũng không thể ngộ ra cái gì.

Lịch Trầm Thiên nhạy bén cảm giác được, sau khi cái tên Tào Đức kia dùng hai tay kẹp lấy tờ giấy màu vàng, vậy mà lại nhìn chằm chằm vào văn tự viết trên đó, trong lúc nhất thời khiến gã ta đứng trơ ra.

Đây là tình huống gì?

Lịch Trầm Thiên quả thật có chút nghi ngờ nhân sinh, đây là đại quyết chiến sinh tử, vậy mà đối thủ của gã lại ngấp nghé Thời Quang Thuật của mình, muốn nhòm ngó kinh văn tuyệt mật?

“Muốn chết!”

Gã ta cười lạnh một tiếng, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, đối phương đây là gan lớn, hay là không biết sống chết?

Lịch Trầm Thiên chưa từng nghe qua có người dám đối kháng với Thời Quang Thuật như vậy, đây chính là một trong những tuyệt học mạnh nhất dương gian, muốn tham ngộ nhìn ra điều gì đó trong quá trình chiến đấu, chính là thuần túy tìm chết!

Ầm ầm!

Lịch Trầm Thiên lập tức thôi động diệu thuật, trang giấy màu vàng lập tức nổ vang, ngày càng trở nên chói mắt, giống như muốn bổ nát cả mảnh thiên địa này, văn tự phía trên cũng tỏa ra quang diễm ngập trời.

Lần này cực kỳ nguy hiểm với Sở Phong, khi đối phương thôi động Thời Quang Thuật, trang giấy màu vàng kia lập tức hiển hóa và xuất ra nguồn năng lượng bạo ngược tràn đầy.

Phù văn thời quang xuất hiện, mảnh vỡ thời quang không ngừng chìm nổi, tiêu diệt hết thảy sinh vật hữu hình.

Trong thế gian này, không có năng lượng vật chất nào có thể ngăn cản thời gian.

Lịch Trầm Thiên rất tự tin, sau khi gã ta bộc phát thuật vô địch của nhất mạch mình, không cần biết là kẻ nào, chắc chắn đều phải tan biến, hóa thành tro bụi giữa đất trời.

Thế nhưng gã ta lại phải thất vọng lần nữa.

Lòng bàn tay Sở Phong lóe lên phù hiệu vàng óng, không ngừng lưu chuyển ra kim quang, chống đỡ sự ăn mòn của mảnh vỡ thời gian trên trang giấy màu vàng kia, trực tiếp chống lại lực lượng thời gian.

Ầm ầm!

Lịch Trầm Thiên lại thôi động lần nữa, gã ta không tin bản thân không thể tiêu diệt Tào Đức.

Giờ khắc này, Sở Phong không dám lơ là hay khinh thường, dốc toàn lực ứng phó, hai tay chấn động không ngừng, những tự phù màu vàng mà hắn nhìn thấy ở trên bình đá cùng cối xay đá thô ráp, lúc này đang phát ra quang hoa ngút trời trong lòng tay hắn.

Một tiếng nổ thật lớn, ầm một tiếng, thiên địa giống như sụp đổ, năng lượng của vùng đất này nổ tung, Sở Phong và Lịch Trầm Thiên đều bay ngược ra sau.

Miệng bọn hắn đều phun ra máu tươi, cả người giống như rơm rạ bay ngược ra ngoài, cuối cùng ngã sấp xuống nền đất, bị thương rất nặng.

Trang giấy màu vàng nọ cũng trực tiếp nổ tung giữa không trung, cũng chính bởi như thế cho nên hai người mới bị xung chấn làm bay ra ngoài.

Về phần những phù hiệu vàng óng trong lòng bàn tay của Sở Phong, lúc này cũng mờ nhạt đi rất nhiều, cuối cùng liền tiêu tán.

Một kích như vậy, hai bên gần như lưỡng bại câu thương, cả hai đều đẫm máu đứng trên chiến trường.

Vạn chúng theo dõi, Đại Thánh tranh bá chính là thảm liệt như vậy.

Hai người Sở Phong và Lịch Trầm Thiên đều bị thương rất nặng, cơ thể lung lay đứng lên.

Điều này cũng khiến Lịch Trầm Thiên bị chấn động mạnh, gã ta là ai chứ, là truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử, vậy mà lại không đánh chết được một Tào Đức?

Trong lòng gã ta nặng nề, hết thảy những điều này đều khiến gã ta cảm thấy cực kỳ bất mãn, cũng có chút hãi hùng khiếp vía.

Ánh mắt gã ta lúc này vô cùng lãnh khốc, quang diễm quanh thân nhảy lên, quyết định tái chiến, trong nháy mắt, sát khí đã sôi trào mãnh liệt, giống như muốn quét sạch chiến trường.

Sở Phong cũng cảm thấy rất kinh sợ, nhưng không phải kinh sợ vì tâm tình của Lịch Trầm Thiên, mà là do sau khi ngẫm lại, hắn đã hiểu thêm được một chút về ý nghĩa của những phù hiệu vàng óng trong lòng bàn tay.

Thật sự quá mạnh, không ngờ lại cản được đòn sát thủ của nhất mạch Võ Phong Tử.

Đồng thời Sở Phong cũng biết, trước đó quả thật hắn có chút hiểu lầm về sự sắp xếp của những phù hiệu màu vàng kia, phù hiệu nào đó nên ở giữa mới tốt, như vậy liền làm cho người ta có cảm giác lăng không mà đứng.

Bình Luận (0)
Comment