Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trước đây Sở Phong vẫn luôn suy ngẫm về những phù hiệu này, xem nên sắp xếp chúng ra làm sao, làm sao để hiển hóa ra ý nghĩa sâu xa một cách có hiệu quả, tất cả đều có nghiên cứu.
Chỉ có điều, trong đó vẫn tồn tại những chỗ tương đối mơ hồ.
Mà sau khi trải qua trận thực chiến ban nãy, hắn cảm thấy mình đã nắm được thêm một bước, nếu không tại thời khắc sinh tử, không trải nghiệm trong quyết chiến thực tế, hắn chắc chắn sẽ không thể sáng tỏ khác biệt nhỏ xíu kia.
Sau đó, Sở Phong lại tiến hành thôi diễn, bắt đầu cải biến sơ qua khoảng cách giữa những tự hiệu màu vàng kia.
Trong chớp mắt, ý niệm của Sở Phong giống như thần quang đang lên xuống, hắn đang suy nghĩ, ban nãy tuy đã đánh qua Thời Quang Thuật – Trảm Thiên Thu, thế nhưng hắn rất có cảm xúc, muốn bản thân có những lý giải sâu hơn về những phù hiệu thần bí kia, bởi vậy mới tiến hành thay đổi.
“Giết!”
Lịch Trầm Thiên gào lớn, gã ta có chút phẫn nộ, không ngờ đối phương lại dám học lỏm Thời Quang Thuật trước mắt gã, há lại có đạo lý như vậy, đây là đang khinh thường gã phỏng?
Cho nên Lịch Trầm Thiên lại đánh tới lần nữa!
Sở Phong không chút do dự, lại lần nữa nghênh đón thế tiến công dữ dội của đối phương, lấy cứng đối cứng, thần uy lẫm liệt, không hề sợ hãi mảy may.
Sức mạnh của hắn đã biến đủ, khi trông thấy đối phương lại sử dụng Thời Quang Thuật lầm nữa, tiếp tục sử dụng tuyệt học trấn giáo. Mà Sở Phong hắn không hề giữ lại chút nào, hai tay phát sáng, phù hiệu màu vàng ẩn hiện giữa lòng bàn tay.
Cẩn thận nhìn kỹ, trong tay hắn giống như có tinh hà chảy xuôi, rực rỡ mà xán lạn.
Giữa thiên địa lại truyền ra âm thanh nổ vang, chấn động đến trời cao, một tờ giấy màu vàng lập tức hiện hình, ngưng tụ vô số phù văn dày đặc, cắt đứt bầu trời!
Đây chính là Thời Quang Thuật – Trảm Thiên Thu, theo Lịch Trầm Thiên mở miệng tụng kinh văn, tờ giấy kia liền ngưng tụ thành hình, gã ta lại lần nữa sử dụng đòn sát thủ này.
Trang giấy màu vàng vắt ngang bầu trời, xoát một tiếng đã chém chẳng về phía Sở Phong, giống như một mảnh kim quang chói lọi đang khai thiên tích địa, muốn bổ thế gian thành hai mảnh.
Một đòn tấn công đáng sợ như thế, còn mang theo năng lượng của mảnh vỡ thời gian, còn có khí tức đại đạo, lại lần nữa giết về phía Sử Phong, còn mãnh liệt hơn cả đòn tấn công cách đây không lâu của gã, muốn trấn sát Sở Phong.
Vô số người đều không mở được hai mắt, bị phù văn trên trang giấy màu vàng kia đâm đến chói mắt, quang diễm cuồn cuộn, rất cả phù hiệu đều quá sáng chói.
Rống!
Sở Phong gầm nhẹ một tiếng, vẫn là gan to bằng trời như cũ, lấy tay không chống trả, phù văn trong lòng bàn tay hắn lại sáng lên, ánh sáng chiếu rọi trời cao, cùng tranh phong với trang giấy màu vàng kia.
Ầm ầm!
Thủ đoạn hắn dùng cũng giống nhau, hai tay khép lại một chỗ, chuẩn xác kẹp lấy trang giấy màu vàng nọ, sau đó lại âm thầm thôi động Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp, muốn học trộm lần nữa.
Trang giấy màu vàng rung động, không thể tiến lên một chút nào, bị hai tay hắn kẹp chặt.
Lịch Trầm Thiên kinh sợ, lần tấn công thứ hai của mình lại không thành công? Rõ ràng là gã ta đã thôi động năng lượng lên đến cực hạn, kết quả vẫn bị Sở Phong ngăn chặn như cũ, không thể giết chết đối thủ.
Hơn nữa điều này cũng làm hắn tin tưởng, đối phương chắc chắn đang trộm học Thời Quang Thuật, muốn tham ngộ những kinh văn sâu xa bên trên trang giấy màu vàng kia, mặc dù biết đối phương sẽ không thể học được, cũng không có khả năng ngộ ra cái gì, thế nhưng hành động này vẫn khiến gã ta sinh ra giận dữ, thật sự là tên khốn nạn a, giữa thời khắc chém giết sinh tử vậy mà vẫn còn tâm trạng học lỏm diệu thuật của người khác?!
Trên thực tế, Lịch Trầm Thiên đã đoán sai rồi, lần này Sở Phong lại học được thêm một đoạn, đem một chút phù hiệu thâm sâu và kỳ dị khắc vào trong trí nhớ, sau này có thể yên lặng suy tư.
Ầm!
Sau đó, trang giấy màu vàng kia lại nổ tung lần nữa, nó gánh chịu quy tắc đại đạo, ngưng tụ mảnh vỡ thời gian, thành phần năng lượng phức tạp mà đáng sợ.
Uy thế của thứ này khủng bố tuyệt luân, lần này phát sinh nổ lớn, kim quang của nó bao phủ khắp trung tâm chiến trường, khiến hai người đều kêu rên một tiếng, lại lần nữa thổ huyết bay ngược ra ngoài.
Chỉ có điều, lần này hai chân Sở Phong vững vàng đặt trên mặt đất, giống như cây tiêu thương trực tiếp cắm xuống chiến trường, đứng thẳng ở nơi đó, mà Lịch Trầm Thiên thì lại ngã sấp trong bụi đất.
Trong nháy mắt, khi Lịch Trầm Thiên lập tức nhảy bật lên như cá chép mà đứng ở trung tâm chiến trường, đồng tử của gã ta vẫn co lại như cũ, ý thức được lần này Tào Đức chiếm thế thượng phong hơn gã.
Làm sao có khả năng? Ban nãy hai người vẫn còn ngang tài ngang sức, lưỡng bại câu thương, vậy mà bây giờ gã ta lại có chút thua thiệt.
Sau đó, Lịch Trầm Thiên hơi kinh dị, ban nãy khi tờ giấy màu vàng kia tan rã, thời khắc cuối cùng khi Thời Quang Thuật nổ tung, hắn tin tưởng bản thân không cảm ứng sai lầm, Tào Đức chưa từng vận dụng những loại diệu thuật vang dội cổ kim trong truyền thuyết kia, mà chủ ngưng tụ ra phù hiệu vàng óng trong bàn tay, dùng tay không chống lại.
Thân thể máu thịt làm sao có khả năng như vậy? Điều này khiến gã ta có chút bất an.
“Quyết chiến, cũng không phải là so về ý khí, so đấu không chỉ là đạo hành của bản thân, mà còn có cả ý chí, tùy cơ ứng biến vân vân, tất nhiên cũng bao gồm cảm các loại vũ khí đặc biệt!”
Lịch Trầm Thiên lẩm bẩm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nói tiếp: “Cho nên, ta không cần lãng phí thời gian cùng ngươi, ta muốn giết chết ngươi!”
Thần sắc của gã ta cực kỳ lãnh khốc, con ngươi vô tình, trong nháy mắt đã triệu hồi ra một loại áo giáp, phát sáng từ trong nhục thể của gã, hiển hiện từ trong hồn quang mà đi ra.
Đây là một chiếc áo giáp bằng kim loại rất đặc thù, màu đỏ tươi như máu, lấy kim loại màu đỏ luyện thành, nhìn có vẻ rất rách nát xưa cũ, bao phủ lên người của Lịch Trầm Thiên.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều có cảm giác sợ hãi, thậm chí một số nhân vật lớn cũng cảm nhận được nhịp tim gia tốc!
Vậy thì càng không nói đến Sở Phong đang trong trung tâm chiến trường, chỉ một thoáng, hắn đã cảm thấy bản thân giống như bị một con hung thú khủng bố thời tiền sử nhìn chằm chằm, cảm giác xấu này khởi nguồn từ chiếc áo giáp rách rưới bằng xích kim trên người Lịch Trầm Thiên.
“Áo giáp của Võ Phong Tử?!”
Ngoài chiến trường, cũng có nhân vật lão bối run giọng lên tiếng.
“Không, cảnh giới tương tự với Lịch Trầm Thiên, cũng không vượt qua cảnh giới cấp Thánh.” Một người khác đáp.