Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rất nhanh đã có người biết thứ này là gì.
“Tương truyền, thủa thiếu thời Võ Phong Tử dũng mãnh tuyệt đối trong số những người cùng thế hệ, ông ta một đường huyết chiến mà trưởng thành, mà chiếc áo giáp được ông ta sử dụng thời niên thiếu vẫn luôn được giữ gìn, cuối cùng truyền lại cho hậu nhân.”
“Không, món áo giáp kia cũng đã bị phân nhỏ, dung luyện ra mười mấy chiếc chiến y đặc thù, có lẽ trước mắt chúng ta chính là một trong số đó!”
Những lời này là của một vị Thiên Tôn, nói ra bí mật trong chuyện này.
Áo giáp mà Võ Phong Tử từng mặc thủa thiếu thời, tuy rằng cũ kỹ rách nát, thế nhưng cũng không thể coi thường, bởi vì nó ẩn chứa sát khí cùng chiến ý của ông ta!
Đặc biệt là, cuối cùng sau khi ông ta cũng trở thành cường giả cứu cực, trở thành nhân vật vô địch trong dương gian, áo giáp thủa thiếu niên của ông ta cũng ẩn chứa một loại ma tính nào đó!
Cũng như bình bát, cà sa hay vật dụng mà một vài nhân vật cao tăng đại đức của Phật Tộc từng sử dụng, trong đó cũng sẽ nhiễm phải phật tính.
Huống chi là nhân vật mạnh mẽ như Võ Phong Tử, áo giáp mà ông ta sử dụng lúc thiếu niên cũng mạnh theo bước chân trưởng thành của ông ta, được ban cho một loại ma tính nào đó!
Vẫn may thứ kia của Lịch Trầm Thiên không phải kiện áo giáp hoàn chỉnh mà Võ Phong Tử đã mặc năm xưa.
Bộ áo áp đó đã bị chia nhỏ,sau đó được luyện thành mấy chục bộ khác nhau, trước mắt chỉ là một bộ trong số chúng, bằng không thì sẽ khủng bố không gì sánh được.
Giờ phút này, kh Lịch Trầm Thiên vừa mặc lên tấm áo giáp kia, cả người đều trở nên bất đồng, khí sát phạt ngập trời, giữa làn tóc rối bời là đôi mắt lạnh như băng, cả người giống như một ma vương cái thế đã trở lại!
Trong vô hình, gã ta giống như nhiễm phải một số khí chất đặc biệt của Võ Phong Tử!
“Tào Đức, ngươi có thể chết được rồi!” Lịch Trầm Thiên lạnh lẽo lên tiếng, âm thanh cực kỳ lãnh khốc, từng bước tiến về phía trước, thiên địa đều cộng minh theo bước chân của gã ta, không ngừng run rẩy, hào vào mạch đập của gã.
“Có chút rắc rối!” Sở Phong lẩm bẩm, hắn không thể không thừa nhận lúc này bản thân đã gặp phiền toái, cực kỳ nguy hiểm.
Đối phương vì giết chết hắn mà không tiếc mặc lên một món áo giáp đặc thù!
Tất nhiên là Sở Phong cũng nghe được những lời lúc nãy mà những nhân vật lão bối cố tình nói cho hắn biết, để hắn đề phòng cẩn thận, bởi vì đây là kiện áo giáp có liên quan đến Võ Phong Tử!
“Cậy vào ngoại vật liền vọng tưởng giết ta? Ta còn thật sự muốn nhìn một chút, sau khi ngươi mặc vào thứ kia sẽ mạnh như thế nào, càng muốn nhìn thử kỳ cảnh thiếu niên Võ Phong Tử tái hiện!”
Tuy lúc này Sở Phong đang đối mặt với nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không thiếu lòng tự tin.
“Ba hoa khoác lác không biết ngượng, ngươi dựa vào cái gì đấu cùng ta? Lập tức đánh chết ngươi!” Lịch Trầm Thiên quát lớn.
“Chỉ bằng diệu thuật mà ta tự sáng tạo, hôm nay liền giết chết ngươi!” Sở Phong quát.
Lời này vừa ra, trên chiến trường đã có rất nhiều người cảm thấy kích động, dựa vào diệu thuật tự sáng tạo ra, đây là đang nói đùa gì chứ? Phải biết rằng diệu thuật mà đối phương nắm giữ chính là Thời Quang Thuạt, vang dội cổ kim.
Chẳng qua thì trước đây không lâu, Sở Phong từng dùng tay không đối cứng với Thời Quang Thuật, chẳng lẽ chính là hắn tự tay sáng tạo?
Nhưng hiện tại Lịch Trầm Thiên đã mặc lên áo giáp của Võ Phong Tử, tình huống hoàn toàn khác trước, Tào Đức còn có bản lĩnh gì?
“Để ngươi nhận thức một chút diệu thuật vô địch mà ta tự sáng tạo!” Sở Phong lạnh giọng lên tiếng, càng ngày càng tự tin, bởi vì hắn đang điều động một thứ trong cơ thể mình, phát hiện thứ này có thể sẽ hữu dụng với hắn.
Lúc này, Sở Phong đang triệu hoán cối xay nhỏ màu xám, làm cho vụ hóa, khiến nó trở thành một đống sương mù mịt mờ, sau đó một đường lan đến hai tay của hắn, vây lấy chặt chẽ.
Trong nháy mắt, hai chiếc bàn trên và dưới của cối xay nhỏ lần lượt tách ra, sau đó đi đến hai tay trái phải của Sở Phong, dung hợp và ngưng tụ với huyết nhục của hắn.
Khi hắn hợp lại hai tay, trong lúc mơ hồ lại hợp thành một cối xay nhỏ hoàn chỉnh!
“Tới đây, nên kết thúc rồi, ta tiễn ngươi lên đường!” Sở Phong quát lớn.
Niềm tin của Sở Phong đã tăng lên rất nhiều, những phù hiệu màu vàng vốn dĩ đều là những thứ khắc bên trên cối xay đá thô ráp bên trong tử thành Quang Minh, hiện tại đã được hắn tái hiện thành cối xay nhỏ màu xám, đồng thời cũng muốn diễn dịch quyền pháp và diệu thuật, tất nhiên sẽ siêu phàm tuyệt thế!
“Tào Đức, còn không cúi đầu? Bò qua đây chịu chết!”
Giờ khắc này, Lịch Trầm Thiên vô cùng tàn bạo, mở miệng quát lớn, bảo Tào Đức ngoan ngoãn vươn cổ chịu chết, gã ta đằng đằng sát khí, các loại khí tràng năng lượng một lần nữa hắc hóa.
Ở chỗ gã ta, hắc ám đang cắn nuốt tất cả, giống như địa ngục vỡ ra một khe nứt, sau đó bóng tối dần dần che phủ đại địa.
Dáng người Lịch Trầm Thiên cao lớn, mặc áo giáp xích kim lạnh lẽo, tóc tai xõa tung, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, khí thế khiếp người, khiến rất nhiều Thánh giả trông thấy cũng không nhịn được run rẩy.
Lúc này đây, gã ta vô cùng cường đại, huyết khí cường thịnh tỏa ra từ thiên linh cái (1), sau đó không ngừng khuấy động, khiến thiên không cũng phải nổ vang, tất cả đều chấn động kịch liệt.
(1)Thiên linh cái: Đỉnh đầu.
Gã ta giống như một vị ma tôn tuyệt thế hiển hóa xuống nhân gian, khiến nhân gian xuất hiện vô số dị tượng, dưới chân gã ta chính là thi thể của chư thần, máu tươi nhuộm đỏ cả khu vực này, khí thế sát phạt ngợp trời.
Những dị tượng này, những cảnh tượng đáng sợ này hiện ra khiến người ta không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Bởi vì lúc này, Lịch Trầm Thiên giống hệt như Võ Phong Tử tái thế, đi ra từ năm tháng tiền sử kia!
Lịch Trầm Thiên từng bước từng bước ép đến, mỗi một bước ép ra, cả mảnh chiến trường đều run lên một cái, thiên địa cũng theo đó mà oanh minh, cùng nhau cộng hưởng!
Loại lực lượng này, loại khí thế bá đạo này khiến người ta không khỏi rét lạnh, tất cả Thánh giả đều tin tưởng, nếu như bị gã ta đánh trúng một đòn, chắc chắn sẽ nổ tung tại chỗ, thần hình câu diệt.
Lịch Trầm Thiên của hiện tại không có ai có thể tranh phong, gã ta khiến chư Thánh phải sợ hãi, chỉ độc nhìn thấy loại tư thái chiến đấu này của gã đã cảm thấy toàn thân phát run, tim đập nhanh không thôi, có xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Sở Phong rất trầm tĩnh, bởi vì hắn tự tin cực kỳ!