Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi lão Lục Nhĩ Mi Hầu lên tiếng, đồ tôn của bá chủ Ung Châu – Hạo Nguyên cũng vui vẻ hưởng ứng, lão căn bản không đồng ý trực tiếp giao ra Tào Đức, làm vậy quá không nể mặt mũi của sư tổ nhà lão, nếu như ngay cả bộ hạ cũng không thể che chở, làm sao dám xưng là bá chủ dương gian, làm sao trở thành tiến hóa giả chung cực duy nhất có thể trở thành người thống nhất được dương gian?
Sư tổ của lão muốn bước chân lên con đường xưng đế năm xưa, chân chính quật khởi, bao trùm phía trên chư thiên.
“Đi, ta cùng ngươi đi một lần!”
Việc đã đến nước này, tất nhiên đã có quyết định, ngay cả Tề Vanh Thiên Tôn cũng mỉm cười lên tiếng, muốn cùng theo lên đường.
Cuối cùng, Vũ Thượng, Tề Vanh, Hạo Nguyên, lão Lục Nhĩ Mi Hầu cùng một vị Thiên Tôn thần bí khác cùng nhau đồng hành với hắn, khiến người ta chú ý nhất vẫn là việc lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu chưa từng lộ diện, không có đi theo.
Đám người hầu tử, Di Thanh, Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao đều tranh cãi đòi đi cùng.
Trên thực tế không chỉ có đám bọn hầu tử, lão tổ tộc Cửu Đầu Điểu không đi, thế nhưng tộc nhân khác của tộc này lại đi không ít, ví dụ như Thần Vương Xích Phong đang cười lạnh, mang theo một mấy vị đường huynh đường đệ cùng vài lão giả lên, cùng nhau tiến lên trước.
Mà đám người của Long Tộc như Thập Nhị Dực Ngân Long, Côn Long và thần rồng ba đầu Vân Thác cũng đi theo.
Đồng thời, Lê Cửu Tiêu, Cơ Thải Huyên, Tiêu Thi Vận và Di Hồng cũng cùng đồng hành, muốn nhìn đến tột cùng.
Sở Phong thu hồi mười mấy chiếc xe lớn, mang theo mấy chục vạn cân thức ăn tươi sống dẫn đầu về phía trước, đoàn người trùng trùng điệp điệp nối đuôi theo sau, hướng về một hướng mà đi.
“Tiền bối, nhấc lên một đạo kim hồng đi, đưa ta qua đó sớm một chút, thật lâu không về lại sơn môn, ra rất nhớ chín vị sư tôn.” Sở Phong lên tiếng, chủ động yêu cầu tăng tốc độ.
Đồng thời hắn cũng kéo cả Long Đại Vũ, hành động này khiến toàn thân quái long nổi cả da gà, đánh chết cũng không muốn đi, thế nhưng trước mặt biết bai nhiêu người, cậu ta không có cách nào bỏ chạy.
“Nói ra địa chỉ, tất nhiên sẽ đến trong nháy mắt, đến bây giờ ngươi vẫn muốn lừa dối mọi người để qua cửa sao?” Một tên đường đệ đứng bên cạnh Thần Vương Xích Phong lập tức lên tiếng, hận không thể lập tức vạch trần Sở Phong trước mặt mọi người, để mọi người cùng nhau thẩm lí cùng phán quyết hắn.
Người của tộc Cửu Đầu Điểu thì tất nhiên không cần phải nói, quan điểm trước sau như một, mà một số người của Long Tộc cũng gật đầu phụ họa.
“Ha!” Sở Phong khinh miệt nhìn bọn chúng một cái, nói: “Ta sợ mình nói ra, các ngươi đều không dám đồng hành theo.”
“Nói khoác gì thế, ta không tin đâu!” Thần Vương Xích Phong cười lạnh nói.
Sở Phong dẫn đường, Tề Vanh Thiên Tôn thì trực tiếp mở đường, dựng lên một thông đạo kim quang, hướng thẳng đến cuối chân trời, hướng về một phía nào đó mà đi.
Trên đường, Sở Phong mấy lần bảo ông ta điều chỉnh phương hướng.
Có Thiên Tôn dẫn đường, tốc độ tất nhiên là siêu tuyệt, quả thật nhanh đến dọa người, thời không cũng không thể ổn định!
Thời gian không lâu sau, Tề Vanh Thiên Tôn chợt cảm thấy da đầu tê dại, nhanh chóng giảm mạnh tốc độ, hơn nữa cũng lập tức hạ xuống, không dám vượt đến phía trước, cơ thể có chút cứng lại, ông ta không ngờ sẽ đến địa phương này, không dám vượt qua!
Khiến một vị Thiên Tôn cũng phải như vậy, có thể thấy được tình huống không tầm thường chút nào.
“Đây là...” Âm thanh của Tề Vanh Thiên Tôn khẽ run.
Sở Phong lên tiếng, mỉm cười nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, đã đến ngọn núi của sư môn ta rồi, lập tức sẽ đến gia môn, đều cùng ta đi xuống thôi.”
Tào Đức nói đừng hốt hoảng, đây chính là cửa ra vào sư môn hắn.
Thế nhưng mọi người có thể không hoảng hốt hay sao? Nơi này khiến người ta phát sợ, quanh thân không nhịn được mà nổi lên một tầng da gà, xương cột sống tỏa ra khí lạnh, ngay cả cơ thể Thiên Tôn cũng trở nên căng cứng.
Vậy thì càng không phải nói đến những tiến hóa giả khác, toàn bộ người của nhất tộc của Cửu Đầu Điểu đều lùi lại, muốn cách xa hắn một chút, cho rằng Tào Đức muốn hại bọn họ.
Những Long Tộc khác như Thập Nhị Dực Ngân Long, Côn Long hay là thần rồng ba đầu Vân Thác, ai nấy cũng cảm thấy cơ thể rét run, vảy rồng mở ra, cảnh giác không gì sánh được, lúc nào cũng có thể chuẩn bị ra tay.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng đang vò đầu bứt tai, một thân da lông vàng óng cũng dựng đứng cả lên, cái đuôi màu vàng dụng dựng thẳng lên rất cao.
Ngay cả sắc mặt của đám Lê Cửu Tiêu, Cơ Thải Huyên và Di Hồng cũng rất nghiêm túc, bọn họ tất nhiên là nhận ra nơi này, thuở thiếu thời cũng từng đi du lãm đến đây.
Mỗi lần nhìn thấy vùng sơn thế này, đều khiến cho bọn họ cảm thấy bản thân nhỏ bé tựa sâu kiến, bản thân chẳng qua chỉ là cát bụi trong dòng lịch sử, chỉ có nơi này vạn cổ như một, không hề thay đổi, vẫn sừng sững vắt ngang dương gian.
Đây chính là một vùng núi!
Nhưng mà thế núi ở nơi này lại rất đặc thù, trống trải trụi lủi, ngay cả một cọng lông cũng không có, cả dãy núi không có lấy một cọng cỏ.
Hơn nữa còn là núi gãy, giống như bị người ta dùng một kiếm san bằng!
Tổng cộng có mười tám ngọn núi, mỗi một ngọn đều như vậy, đều gãy đứt đồng loạt, chiều cao cũng không quá hai, ba trượng, gần như là nằm ngang với mặt đất, quá thấp, giống như không thể gọi là núi.
Thế nhưng chính mảnh tàn sơn này lại được người đời gọi là danh sơn đệ nhất thiên hạ!
Danh khí của nó quá lớn, chấn động cổ kim, những tin đồn về nơi này cũng quá nhiều, từng đụng vào cấm địa thứ tư của dương gian, hủy đi mảnh cấm địa đó, mà ngày hôm nay đã trở thành chiến trường tam phương rộng lớn vô ngần.
Mặt cắt của những dãy núi đứt này đều rất thô to, đường kính mặt cắt ước chừng phải dài mấy trăm dặm.
Rõ ràng là rất thấp, gần như không thể gọi là núi, thế nhưng mỗi người đứng nơi này đều có một loại cảm giác ngột ngạt khó thở, càng dùng tinh thần đi tìm tòi nghiên cứu lại càng cảm thấy bản thân thật sự hèn mọn.
Trong thoáng chốc, gần như có đến mười tám thân núi đứng sừng sững trên mặt đất, chống đỡ lấy bầu trời, đỡ lấy vũ trụ tinh không, khí thế bàng bạc vây quanh, chiếu rọi trước mắt mọi người.
Đó mới chính là chân dung của ngày xưa sao?
Chỉ có điều, nháy mắt một cái đã đều biến mất, thân núi khổng lồ đã trở lại hình dạng ban đầu.
Sắc mặt của một người trẻ tuổi trong tộc Cửu Đầu Điểu rất hoảng hốt, không nhịn được mà kêu lên: “Nói đùa gì chứ, ngươi nói nơi này là cửa ra vào nhà ngươi, sư môn của ngươi ở đây?”
“Không sai!” Sở Phong bình tĩnh đáp, dáng vẻ rất trầm ổn, tự nhiên như lúc bình thường.