Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này, cuối chân trời, một đạo ngân quang trải ra, hùng vĩ mà thần thánh.
Dải sáng giống như có thể vắt ngang qua vũ trụ cổ, giống như có thể vượt qua luân hồi, xuyên qua sinh tử, đi thẳng đến bờ bên kia.
Ngân quang trải đất. Sơn hà đảo lộn, sao trời lệch vị trí, ngay cả thời gian cũng giống như dừng lại, vì nó mà đình chỉ.
Ngân quang mà số chín dựng lên có tốc độ rất nhanh, tất cả mọi người đứng trên dải sáng này đều đang chuyển động theo, ngay lập tức đã đi đến bên ngoài của chiến trường tam phương.
Phía trước mặt chính là đại địa vô ngần, bộc lộ ra khí tức tang thương mà cổ lão, từng luồng sương mù dần dần cuộn lên.
Nơi này chính là một mảnh chiến trường có từ rất xa xưa, cùng tồn tại với thiên địa, rất nhiều trận chiến lớn trong lịch sử của dương gian đều diễn ra ở nơi này, có một số nơi không thể mọc nổi cây cỏ, hóa thành một bình nguyên đỏ sậm màu máu.
Có một số nơi thì thi cốt chất thành đống, chủng tộc nào cũng có.
Có một số địa phương thì lại phân bố rất nhiều xác hành tinh, đều là cường giả năm xưa chém xuống khi quyết chiến.
Còn có một số địa phương chất đầy chiến hạm, giống như cả rừng sắt thép liên miên, toàn bộ đều bị hủy, trong loại địa thế đặc biệt này, cho dù là loại chiến hạm có thể đi xuyên các hành tinh cũng không thể an toàn bay lên.
Số chín dừng chân, dừng dải ngân quang ở chỗ này không đi tiếp, mà chỉ nhìn xuống mảnh chiến trường cổ xưa hùng vĩ vô tận này.
Nhưng thứ mà y chú ý tất nhiên không phải những cảnh tượng dưới đất, mà là một vài thứ ở tầng sâu hơn, ví dụ như bí cảnh, ví dụ như tàn khối của danh sơn đệ nhất,...
Ngày xưa, có một ngọn núi cao đột nhiên mọc lên từ mặt đất, đập thẳng vào cấm địa thứ tư của dương gian, làm nơi này hóa thành phế tích, trở thành một di tích hoang vắng!
Bằng không thì người đời sau làm gì có kẻ nào dám đến đây quyết chiến, ai có khả năng đặt chân đến nơi đây? Phải biết rằng, vùng đất này năm đó chính là hung thổ cực kỳ nổi tiếng của dương gian, sinh vật nơi này có thể hiệu lệnh thiên hạ, bát phương đến chầu.
Hai mắt số chín xanh lòe, nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong mảnh chiến trường, những khu vực kia có địa thế rất đặc biệt, đến tận bây giờ vẫn là ách thổ như cũ, ngay cả Thiên Tôn cũng không dám tùy tiện đặt chân vào.
“Có lão bất tử còn sống?” Số chín lẩm bẩm, y giống như có thể nhìn thấu hư không, xuyên qua bí cảnh mà quan sát chân tướng trong mảnh cấm thổ tiền sử.
Những lời này khiến người ta không rét mà run, nơi sâu trong chiến trường vẫn còn những sinh vật cổ quái đang sống? Vẫn còn những sinh linh rất cổ xưa dừng chân cư ngụ?!
Đây tuyệt đối là tin tức động trời!
Năm đó, nơi này chính là cấm địa thứ tư của dương gian, từng bễ nghễ nhìn xuống nhân gian, ngoại giới không có người nào dám không cúi đầu, nơi này từng xưng bá chủ vô số năm tháng!
Ai cũng cho rằng nơi này đã hoàn toàn bị hủy diệt, những sinh vật bên trong cấm địa thứ tư của dương ian đều chết sạch, ai mà ngờ đến, sau khi số chín đến nơi này lại sinh ra cảm ứng ra được.
Số chín khiến có người ta có cảm giác rất hung tàn, thủ đoạn đẫm máu, nói gặm đùi liền trực tiếp biến thành hành động, tuyệt không mập mờ.
Trong mắt một đám người, y chính là một đại ma vương khát máu, cứng nhắc cực kỳ, tuyệt đối không phải người dễ nói chuyện.
Nhưng mà bây giờ y lại đột nhiên lên tiếng, khiến cho người khác cảm thấy hoàn toàn không giống.
“Ừm, nó không ra được, đáng đời!”
Số chín nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong chiến trường, ánh mắt xanh mơn mởn giống như nhìn xuyên hết thảy vật chất, không gì có thể cản lại.
Điều này khiến cho người ta cực kỳ kinh ngạc, không ngờ y lại có loại biểu cảm này, giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Đây rõ ràng là một hoạt thi, một sự tồn tại cổ xưa không gì sánh được, vậy mà lúc này lại lộ ra một chút hoạt bát, khiến người ta không biết nói gì cho phải.
Làm người, một đám nhân sĩ tuyệt đối không thể lĩnh hội được tính sinh động hiện tại của y, chỉ cảm thấy sinh khủng bố này đang há to cái miệng như chậu máu mà khiêu khích đâu.
Ầm!
Đột nhiên, nơi sâu trong chiến trường giống như có một con quái vật khổng lồ đã thức tỉnh, lập tức bốc lên xích quang đặc biệt, tựa như muốn lay động màn sao đầy trời.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cả người giống như rớt vào hầm băng, lập tức rùng mình, ngay cả đám Thiên Tôn Tề Vanh cũng không tránh khỏi, đều cảm thấy chính mình sắp nổ tung, nội tâm tràn ngập sợ hãi bất tận.
Trong lúc mơ hồ, mọi người hình như nhìn thấy một sinh linh khổng lồ đáng sợ vô biên đang bị vây khốn trong bí cảnh ở nơi sâu của chiến trường, nó đang mở to đôi mắt màu vàng cực lớn nhìn chằm chằm bọn họ, giống như muốn xé rách toàn bộ dương gian.
Trong thoáng chốc, mọi người nhìn thấy mặt trời đang rơi xuống, mặt trăng nổ tung, những hành tinh khác đều đang bùng cháy, sau đó lần lượt rơi xuống.
Đôi mắt màu vàng kia cực kỳ to lớn, mặt trời rơi xuống kia, hành tinh bị thiêu đốt kia, khi rơi xuống trước mắt nó, tất cả chỉ giống như con muỗi, rất nhỏ, rất hèn mọn.
Huyết khí cùng kim quang của nó nhuốm màu đỏ, tựa như hỏa diễm nóng hừng hực đốt cháy tam thập tam trọng thiên, che khuất trên trời dưới đất, bao trùm hết thảy tinh không và sơn hà.
Chỉ một đôi mắt, vậy mà có thể thấy được huyết khí bên trong!
Cũng chính bởi nguyên nhân này cho nên mới không thể nhìn được chân dung thật của nó, không biết thứ này chính là mãnh thú hay là một người.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều như ngạt thở.
Ngay cả đám Tề Vanh, lão tổ của Thập Nhị Dực Ngân Long cũng suýt chút nữa mềm chân ngã ra đất, muốn thần phục quỳ xuống, quỳ bái về phương hướng kia.
Bọn họ thật sự không thể tin được, thế gian này lại có sinh linh cường đại như thế, có sinh vật đáng sợ như thế, cách thời không, cách cả mảnh bí cảnh cổ xưa vẫn có thể khiến bọn họ sợ hãi, linh hồn cũng phát run, muốn dập đầu quỳ xuống.
Đây rốt cuộc là tiến hóa giả cấp độ gì?
Lúc này đây, nội tâm của bọn họ run rẩy không thôi, nhục thân cũng đang rung động, ngay cả môi răng cũng run lẩy bẩy, va vào nhau cầm cập, khi bị cỗ khí tức kia đánh ra công kích, bọn họ đều cảm thấy bản thân bé như hạt bụi, yếu ớt tựa con sâu cái kiến, quá hèn mọn và suy nhược.
Đó là cái gì? Mọi người đều muốn hô lớn, muốn gào to đi ra, cảm thấy tinh thần sắp bị hỏng mất.
“Ha!” Số chín quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt, sinh vật khủng bố kia liền biến mất, cặp mắt màu vàng khổng lồ nhuốm máu cũng không còn thấy nữa.
Một màn ban nãy giống như chỉ là ảo cảnh, thoáng chốc liền tan thành mây khói, giống như sinh vật kia chưa từng xuất hiện.