Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2646 - Chương 2647: Lão Tổ, Người Phải Kiên Cường! (2)

Thánh Khư Chương 2647: Lão tổ, người phải kiên cường! (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Cửu sư phó, thứ đó là gì?!” Sở Phong hỏi.

Hắn còn khá tốt, thời khắc quan trọng liền mặc vào áo giáp được luyện chế từ đất luân hồi, tất nhiên là bất động như núi, rất bình tĩnh vượt qua một màn vừa nãy.

Những người khác, rất nhiều người đều ngã nhào ra đất, sắc mặt xám tro.

“Không có gì, chỉ là một con quái vật mà thôi, không đi ra được, lúc nãy cũng là thông qua ánh mắt của ta để biểu lộ từng tia từng tia phẫn uất trong lòng.” Số chín bình thản lên tiếng.

Điều này lại khiến đám người càng thêm chấn kinh, chuyện như vậy cũng có thể? Xuyên qua ánh mắt số chín để truyền đến từng tia tâm tình dao động, vậy mà đã khiến tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi, ngay cả Thiên Tôn Tề Vanh cũng chịu không nổi, sinh vật kia đến tột cùng đáng sợ thế nào?

Đây chính là sinh vật cư trú bên trong cấm địa thứ tư của dương gian hay sao? Bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt!

“Không cần lo lắng gì cả, nếu thứ kia có thể khuấy động sóng gió thì đã sớm đi ra rồi, còn ở đó chờ chết sao? Gã không thể động!” Số chín lại lần nữa cười trên nỗi đau của người khác.

“Cửu sư phó, nơi này là do ngài đánh chìm sao?” Sở Phong hỏi, hắn có quá nhiều nghi vấn.

Cho nên liền lập tức thỉnh giáo, tại sao năm đó danh sơn đệ nhất thiên hạ lại đột ngột mọc lên, một ngọn núi trong số đó tại sao lại đập vào nơi này, rốt cuộc là có ân oán gì.

“Không phải ta!” Số chín lắc đầu phủ định.

Điều này khiến Sở Phong nghi ngờ và kinh ngạc, hắn cảm thấy nơi này nhất định đã xảy ra trận chiến sống mái giữa sinh vật bên trong danh sơn đệ nhất chém giết lẫn nhau mà thành.

Những người khác cũng giật mình, không có quan hệ với hoạt thi trước mắt?

“Người ra tay là một người khác, lợi hại hơn ta.” Số chín thản nhiên lên tiếng.

Những người khác chấn động không thôi, nhân vật còn lợi hại hơn cả hoạt thi này, đến tột cùng là sinh linh như thế nào, quả nhiên là sâu không lường được.

“Ta cảm thấy, một thân tu vi của tiền bối cũng là chấn động cổ kim, thiên hạ này không có mấy người có thể sánh vai.” Long Đại Vũ lập lức nhảy ra vuốt mông ngựa, hồn nhiên không cho mình là người ngoài, đem chính mình trở thành người của hệ này.

“Ta thực sự không mạnh, đi không ít đường sai, mấy lần đều đem bước chân thu hồi lại, thực lực trước mắt có hạn.” Số chín bình thản lên tiếng.

Thiên Tôn của tộc Ngân Long bị ăn sạch một cái chân liền trưng ra gương mặt đờ đẫn, cảm thấy nhân sinh không còn gì đáng tiếc, sinh vật hung tàn như số chín, vậy mà vẫn nói thực lực bản thân không đủ, điều này khiến một cái chân còn lại của lão ta làm sao chịu nổi?

Tề Vanh và Hạo Nguyên cũng nhất trí yên lặng, một chữ cũng không phát ra.

“Ta đi sai không ít đường, thực chất nếu như ta từ đường sai quay trở lại, ngược lại sẽ rất mạnh, nhưng ta thu hồi hai chân, không bước tiếp trong lĩnh vực phía trước, thực lực cũng chỉ bình thường.”

Số chín lên tiếng, thật sự không biết nên nói y khiêm tốn hay là quá ngay thẳng.

Sở Phong nhíu mày, trạng thái này của số chín, nếu như thật sự gặp gỡ Võ Phong Tử, ngộ nhỡ bị đánh giết thì phải làm sao bây giờ?

Nếu như số chín ở trạng thái toàn thịnh, như vậy còn để người ta cảm thấy yên lòng một chút.

Dù sao thì Võ Phong Tử cũng không phải người bình thường, quá khủng bố, quét khắp dương gian, cực kỳ hiếm đối thủ.

Đặc biệt là, sau khi một số sinh vật thời tiền sử hoàn toàn chết đi, ông ta lại càng cao không với tối, giống như sinh vật ngồi xếp bằng trên tạm thập tam trọng thiên mà nhìn xuống các tộc.

Năm tháng trôi qua, thời đại bị thay đổi, mỗi đời mỗi đời cường giả bị thay thế, già thì cũng già, chết thì cũng chết, có người suy đoán Võ Phong Tử đã trở thành cường giả đệ nhất vô cùng tịch mịch.

Thậm chí, một nơi phương bắc nào đó – nơi mà ông ta quy ẩn còn được xưng là một cấm địa mới của dương gian.

Lúc này, ngân quang dưới chân số chín đã được thu lại, bọn họ ngừng chân quan sát ở nơi này đã được một khoảng thời gian.

“Đi thôi, vào trong xem xét.” Số chín cất bước, dẫn đầu tiến về hướng trận doanh Ung Châu.

“Ừm, đây là sân nhà của các ngươi, vẫn nên để các ngươi dẫn đường đi.” Số chín nói, sau đó liền để đám người Tề Vanh, Hạo Nguyên đi lên đầu, bản thân y thì rơi vào hàng ngũ ở giữa.

Giờ phút này, người cảm thấy gấp gáp nhất vẫn chính là tộc Cửu Đầu Điểu, thật sự là nôn nóng lo âu không thôi, hận không thể lập tức đi đưa tin, đi bẩm báo cho lão tổ nhà mình, kẻ ăn đùi đến rồi, lão tổ gài mau tranh thủ thời gian chạy trốn a!

Đáng tiếc, bọn họ không có gan vọng động, càng không dám bí mật truyền âm, trước loại sinh vật như số chín, tất cả hành động nhỏ cũng không qua mắt nổi.

“Gặp qua Thiên Tôn!”

Tiến hóa giả trận doanh Ung Châu sau khi trông thấy mấy người Tề Vanh, lão Lục Nhĩ Mi Hầu đã trở về, ai nấy đều run lên, rất nhiều người cuống quýt hành lễ.

Ngoài ra, cũng có người nhanh chóng chạy đi bẩm báo để đám người lão tổ tộc Cửu Đầu Điểu an tâm, Tào Đức đã được mang về thuận lợi.

Chỉ có điều, mọi người cũng nhận thấy có gì đó kỳ quái, tại sao chiều cao của đám người này... hình như đều rút ngắn lại, đây là ảo giác sao?

Điều khiến đám người há miệng trợn mắt chính là, tiên tử Cơ Thải Huyên, Di Thanh, nữ Thần Vương Tiêu Thi Vận, làm sao càng nhìn càng cảm thấy quái quái, đôi chân dài tuyết trắng của các nàng đâu rồi?

Tại sao mấy vị mỹ nhân đều thấp xuống một hai cái đầu? Quá con mợ nó quỷ dị!

Về phần một đám người không chân lại không có kẻ nào phát hiện, bởi vì bọn họ không muốn người khác trông thấy dáng vẻ thê thảm của mình, tất cả đều lấy vạt áo dài che chắn, được người ta cõng trở về.

Về phần lão tổ Ngân Long một chân, bản thân vẫn còn đang kiên cường đi đường đấy!

“Ha hả, rốt cuộc cũng trở lại rồi.”

Sau khi lão tổ tộc Cửu Đầu Điểu được bẩm báo, ngay lập tức đã đi ra khỏi một tòa đại trướng lượn lờ hỗn độn khí, đi về phía đám người Tề Vanh.

Lão tổ, mau trốn! Đây chính là tiếng lòng của tất cả đám người trong tộc Cửu Đầu Điểu, thật sự muốn hét to lên, phát ra cảnh báo cho lão, nhưng mà không ai dám làm như vậy.

“Tào Đức, ngô, ngươi cuối cùng cũng trở về. Hiện tại đang có khách quý lâm môn, còn đang chờ ngươi đâu. Đúng rồi, người của sư môn ngươi có đến hay không?” Lão tổ tộc Cửu Đầu Điểu cười ha hả, nhưng đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo và vô tình.

Lão ta rất mạnh, thần thức cũng mẫn cảm, lẽ ra có thể cảm ứng được hết thảy.

Nhưng nơi này lại có số chín tọa trấn, tất nhiên có thể che giấu hết thảy dị thường ở hiện trường. Lão tổ tộc Cửu Đầu Điểu không thể phát hiện ngay từ đầu.

Bình Luận (0)
Comment