Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2647 - Chương 2648: Lẳng Lặng Xem Ngươi Ra Vẻ Đến Sụp Đổ (1)

Thánh Khư Chương 2648: Lẳng lặng xem ngươi ra vẻ đến sụp đổ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lão tổ, cầu xin ngài đừng nói nữa, im lặng là vàng a! Đám người nọ của tộc Cửu Đầu Điểu đang âm thầm cầu khẩn, hi vọng lão tổ nhà mình đừng nói nhiều thêm nữa.

Tâm tình của Thần Vương Xích Phong cũng dao động kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, loại dị thường này tuyệt đối có thể truyền được tin tức, thế nhưng số chín đứng sừng sững ở nơi này, hết thảy bất thường đều trở nên bình thường, thản nhiên đến không có chuyện gì lạ.

“A, tại sao ngươi không nói gì vậy Tào Đức? Xem ra không mời được người trong sư môn ra rồi nhỉ, ta rất thông cảm với ngươi.” Lão tổ tộc Cửu Đầu Điểu lãnh đạm lên tiếng.

Từ đầu đến cuối, lão ta đều không nhìn thấy nơi này nhiều thêm một người – số chín, điều này quá đáng sợ, khiến đám người Xích Phong hoàn toàn kinh hãi!

Lão tổ, ngài phải kiên cường! Giờ khắc này, trong lòng của đám người tộc Cửu Đầu Điểu đều gào lớn như vậy, bởi vì bọn họ cảm thấy hai cái chân kia của lão tổ khẳng định không thể giữ được, sau này... cần phải kiên cường một chút!

Lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu chung quy vẫn không phải người bình thường, pháp lực thâm hậu, đạo hạnh cao thâm, giờ khắc này cũng đã cảm nhận được từng tia từng tia dị thường.

“A, lời của ta không đúng sao? Ấy, Vũ Thượng đạo huynh không phải vẫn muốn che chở cho Tào Đức hay sao, nhưng mà người phương bắc đến rồi, bàn giao như vậy không tốt lắm, huynh vẫn muốn đối đầu với bọn họ hay sao?” Lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu lộ ra mấy phần hư cười giả ý.

Đúng lúc này, bên trong một đại trướng nào đó của liên doanh bỗng bạo phát kim quang ngập trời, đại trướng sụp đổ, sau đó là tiếng quát truyền ra: “Tào Đức, lăn ra đây tiếp pháp chỉ!”

Một tòa đại trướng ở trung tâm bỗng nổ tung, kim quang ngút trời, người của nhất mạch Võ Phong Tử quả nhiên không nể mặt chút nào, cứ như vậy liền phá hủy một tòa đại trướng hoàng kim, nhanh chân đi ra ngoài.

Dáng người kẻ này rất cao, cường kiện hữu lực, mái tóc màu nâu đen dài xõa tung sau lưng, thân thể màu đồng cổ rất rắn chắc, một cánh tay trần trụi ở ngoài, bên trên có xăm hình vẽ sông núi.

Người này trông có vẻ rất trẻ, ánh mắt như chim ưng, hoàn toàn không đặt tiến hóa giả của Ung Châu vào mắt, đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo cùng cực, giống như điện mang xẹt qua hư không.

“Tào Đức, lại đây đi!” Gã ta mở miệng, âm thanh rất có lực, đinh tai nhức óc, giống như tiếng chuông đồng ầm ầm bên tai.

Đây vẫn là bởi gã ta phát hiện có Thiên Tôn ở nơi này, cho nên mới khiêm tốn một chút, không thể hiện ra quá mức bá đạo, nhưng dù là vậy, loại tư thái như muốn bay lên này, loại khí thế cao hơn người này của gã cũng đủ để người ta cảm nhận được sự cường thế của nhất hệ này, đối mặt với Thiên Tôn, vậy mà không hề đi lên chào hỏi.

Rất nhiều người thuộc trận doanh Ung Châu nhìn thấy cảnh này đều nhíu màu, nhất là Hạo Nguyên Thiên Tôn trở về cùng số chín, nhất hệ của Võ Phong Tử hô to quát nhỏ trong trận doanh Ung Châu, đã xem nơi này thành cái gì rồi?

Đây chính là địa bàn của sư tổ nhà lão – bá chủ Ung Châu, cho dù Võ Phong Tử có mạnh hơn đi chăng nữa thì Ung Châu cũng không phải cúi đầu lép vế.

Tam đại bá chủ đường thời cũng không yếu hơn Võ Phong Tử!

Lúc này, Sở Phong cũng không thèm phản ứng lại gã kia, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn gã ta diễu võ giương oai, chờ xem kết cục sau đó của gã sẽ thế nào.

Trong liên doanh, sắc mặt của rất nhiều người đều không tốt, đặc biệt là những vị Thần Vương phụ trách việc tiếp đãi sứ giả, toàn bộ đều chịu ủy khuất không nhẹ, trong lòng đều đang kìm nén.

Sứ giả từ phương bắc xuôi nam cũng chỉ là một sinh vật cấp Thần, thân phận của Thiên Tôn trong trận doanh không tiện ra mặt, cho nên không tự mình tiếp đãi.

Điều này chỉ khổ cho một số người, tuy rằng đã là cường giả có uy danh lâu năm, Thần Vương đỉnh cấp, nhưng lại phải ăn nói khép nép nịnh nọt một tên tiến hóa giả cấp Thần, thực sự khó mà chịu nổi.

Mà đáng hận chính là, tên sứ giả cấp Thần này không hề để ý bọn họ, cực kỳ kiêu căng, có chút xem thường người, thái độ tương đối lạnh nhạt, ngôn từ rất ngông cuồng.

Có hai vị lão Thần Vương quả thật muốn đứng lên túm cổ áo của gã ta, hỏi gã ta đến tột cùng mạnh mẽ thế nào, ghê gớm ra sao, tại sao lại dám miệt thị Thần Vương như thế!?

Trên thực tế, nhất mạch của Võ Phong Tử quả thật rất mạnh, Thần phạt Thần Vương là chuyện đã từng xảy ra, người của nhất hệ này vẫn luôn tự tin!

“Tào Đức ở đâu? Ngươi không nghe thấy sao, tai bị điếc rồi?!”

Sắc mặt Lăng Ngật lạnh băng, ánh mắt lăng lệ, gã ta đã quát hỏi hai lần, vậy mà đối phương không hề đáp lại, đây là sợ hãi muốn chạy trốn?

Một vị Thần Vương đứng bên cạnh lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu bỗng lên tiếng, cái mông bất chính, muốn dồn Tào Đức vào con đường chết, lập tức quát lớn về phía Sở Phong.

“Tào Đức, sứ giả đang hỏi ngươi đấy, còn không mau đi qua, không một chút quy củ, nhanh qua chào đi!”

Lúc này, đám người Thần Vương Xích Phong đều hiểu rõ nội tình của Cửu Đầu Điểu, ai nấy đều muốn chửi má nó, cái tên muốn giết chết tộc nhân này, đây không phải chính là rảnh rỗi quá liền chọc vào họa hay sao?

“Các người là kẻ nào a, từng kẻ từng kẻ đều ra vẻ sói đuôi to, vẫy đuôi đến nghiện rồi đi?” Sở Phong cuối cùng cũng lên tiếng, bị người ta điểm danh như thế, trách cứ cùng quát mắng như thế, hắn không muốn nghe nữa.

“Chính là ngươi đã giết Lịch Trầm Thiên, còn dám bất kính với Võ tổ?” Lăng Ngật - sứ giả của nhất mạch Võ Phong Tử đến từ phương bắc điềm nhiên nói.

Gã ta nhìn chằm chằm Sở Phong, ánh mắt lãnh khốc, lúc này đây đã coi Sở Phong thành người chết, chẳng qua thì lúc này vẫn chưa thể giết chết, nhị tổ đã hạ lệnh, phải bắt sống trở về.

Chỉ có điều, từ đáy lòng gã ta vẫn còn chút kinh dị, gã ta biết Lịch Trầm Thiên luyện Thất Tử Thân, hơn nữa đã luyện đến đệ ngũ chuyển, cực kỳ mạnh, kết quả vẫn bại như cũ, bị người ta đánh chết.

“Tiểu gia là Tào Đà!”

Sở Phong lên tiếng, tự báo danh tính.

Đúng là cái tên này? Đồng tử của Lăng Ngật co lại, đây là cố ý nói vậy đúng không?

Danh tự mà gã ta tìm hiểu chính là Tào Đức, làm sao lúc này lại trở thành Tào Đà?

Trong nháy mắt, ánh mắt Lăng Ngật lại càng thêm âm trầm, đối phương đây là đang cố ý nhục nhã sư tổ trong giáo?

Bởi vì năm đó, Võ Phong Tử từng thất bại dưới hắc thủ của Lê Đà, sau khi đại chiến tám trăm hiệp, bị đối phương đánh đến vỡ đầu chảy máu, không thể không chạy trốn.

Bình Luận (0)
Comment