Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chiến đấu kịch liệt một trận với Lê Đà thời gian dài như vậy, cuối cùng vẫn có thể bỏ trốn, cái này cũng là đặc biệt hiếm thấy!
Phải biết là, năm đó Lê Đà còn dám hạ hắc thủ với cấm địa, đốt một mồi lửa, lặng yên đốt hơn phân nửa, cường nhân đó quả thật gan to bằng trời, cái gì cũng dám làm.
Đương nhiên, chuyện này đối với Võ Phong Tử lại là vô cùng nhục nhã, cả đời ông ta bất bại, chính là thần thoại mạnh nhất trong số những thần thoại, ông ta cảm thấy không phục.
Võ Phong Tử cho rằng, bản thân mình bại chính là thua diệu thuật của Lê Đà, thực chất bản thân ông ta không sợ Lê Đà, từ đó mắt đầu tiềm hành, ẩn hiện bên trong những danh sơn đại xuyên, tìm kiếm những loại thuật vô địch trong truyền thuyết.
Cuối cùng ông ta thật sự tìm được, ví dụ như bản hoàn chỉnh của Thời Quang Thuật, được mệnh danh là diệu thuật vô thượng đứng trong top ba lịch sử.
Đây cũng không phải là giai đoạn sơ cấp – Trảm Thiên Thu mà Lịch Trầm Thiên đã thi triển, mà càng có thể đè ép cổ kim, thâm ảo vô địch.
Đáng tiếc, khi Võ Phong Tử muốn tìm Lê Đà để báo thù, đối thủ đã chết, biến mất khỏi dương gian, rốt cuộc cũng không còn cách nào trả thù, tái chiến một trận.
Năm tháng dài dằng dặc, từ thời tiền sử đến hiện tại, Võ Phong Tử ngoại trừ tiến vào danh sơn đại xuyên tìm những diệu thuật cường đại mạnh nhất trong lịch sử, thì chính là bế quan, cho nên thực lực ngày càng mạnh, bế nghễ cổ kim.
Trên thực tế, Lăng Ngật biết rõ, Đại Năng trong sơn môn đã đề cập qua, khi tổ sư Võ Phong Tử đi vào trong danh sơn đại xuyên đáng sợ nhất để tìm kiếm, từng gặp được một vị thần thoại trong thần thoại đang ngủ say.
Kết quả là, Võ Phong Tử thật sự ra tay, liều mạng ứng chiến với cường giả vô thượng đã từng có một không hai của một thời đại, sau cùng thành công đánh giết, máu nhuộm sơn hà, ông ta tắm rửa huyết dịch chí cường để tẩy lễ, phát điên mà rít gào, đánh rớt vô số hành tinh, cảnh tượng khi ấy quá khủng bố.
Đáng tiếc mảnh danh sơn đại xuyên kia lại được coi là khu vực cấm kỵ, không có người ngoài đặt chân, ngoại giới cũng không có mấy người cảm ứng được.
Chuyện này nếu truyền đi, đủ để chấn động cổ kim, là một nét bút vô thượng trong chiến tích huy hoàng của Võ Phong Tử.
Cho nên, khi Lăng Ngật nghe thấy Tào Đức tự xưng là Tào Đà, đồng tử của gã ta liền co lại, cảm thấy đối phương đang khiêu khích trắng trợn, cố tình nhắm vào, phải rút hồn đốt thiên đăng.
“Lăn qua đây!” Lăng Ngật trực tiếp dùng tay chỉ thẳng, lộ ra nụ cười lãnh khốc với Sở Phong.
Sở Phong không hề tức giận, bởi vì hắn biết kẻ này sẽ rất thê thảm, cho nên cực kỳ thoải mái nhàn nhã mà đáp lại, nói: “Còn không qua đây yết kiến Cửu sư phó của ta.”
“Ngươi bảo ai yết kiến?!” Lăng Ngật lạnh giọng nói, cho đến bây giờ đều là người của đạo thống khác đến cầu gặp nhất hệ bọn họ, đến yết kiến truyền nhân của Võ Phong Tử.
Còn chưa từng nghe qua có người dám bảo bọn họ đi yết kiến đâu! Hiện tại hai mắt gã ta đều tỏa ra ánh sáng âm u, quét ngang hết thảy mọi người.
Gã ta đối với Thiên Tôn cũng không có bao nhiêu tôn kính, bởi vì sau lưng gã chính là sư môn cường đại, khí nuốt thiên hạ, sừng sững quan sát sự chìm nổi của dương gian không biết bao nhiêu năm tháng, từ trước đến nay chưa từng sợ người nào.
“Thật sự mời đến một người, là sư phụ của ngươi?” Lăng Ngật nhìn về phía số chín, trên dưới đánh giá một lượt, cũng không cảm nhận được loại khíu tức khiến tim đạo nhanh.
Gã ta không tin tưởng đây là sinh vật cứu cực có thể há miệng nuốt nhật nguyệt, nhắm mắt liền có thể khiến thiên địa đen kịt. Gã ta cảm thấy, bất luận một vị đệ tử thân truyền nào của nhất hệ mình đều có thể hiệu lệnh một phương, có thể huyết tẩy những nơi gọi là đại giáo đỉnh cấp.
Sinh vật như này cũng chẳng khác là bao so với những đạo thống kia, khi đối mặt với nhất hệ Võ Phong Tử chỉ có thể cúi đầu.
Lăng Ngật nhìn số chín, thản nhiên nói: “Giáo ngươi có một đồ đệ giỏi, ngươi biết không, hắn đã gây họa cho nhất mạch của các ngươi, giáo ngươi sẽ có đại họa diệt môn giáng xuống.”
Lúc này, đám người Tề Vanh, lão Lục Nhĩ Mi Hầu, Xích Phong, Lê Cửu Tiêu đều cảm thấy câm nín, toàn bộ đều ngậm chặt miệng, một câu cũng không đề cập đến, cứ như vậy mà lẳng lặng quan sát.
Nếu như nói là Võ Phong Tử đích thân xuất hiện thì còn có tư cách nói những lời này.
Hoặc là đệ tử thân truyền của ông ta xuất thế cũng được, đích thân đến nơi này thì mới có bản lĩnh ấy, có thể hiệu lệnh một phương, bễ nghễ quần hùng.
Nhưng mà, dựa vào một tên sứ giả nho nho như gã ta cũng dám ở đó ăn nói như vậy với số chín, ngay cả da mặt của Tề Vanh Thiên Tôn cũng co giật, cảm thấy kẻ này quả thật can đảm vô cùng.
Không nhìn thấy Ngân Long Thiên Tôn thiếu một bên chân hay sao? Đây chính là trả giá bằng máu, bọn họ đã tự mình lĩnh hội qua.
Chỉ có điều, mọi người cảm thấy cũng không thể trách vị tiến hóa giả trẻ tuổi cấp Thần này, bởi vì dưới tình huống bình thường mà nói, gã ta quả thật có loại bản lĩnh đó, đại diện cho sư môn truyền pháp chỉ, có mấy người dám không tuân theo, dám ăn tươi nuốt sống gã?!
“Tào Đức, quỳ xuống tiếp pháp chỉ!”
Lăng Ngật ngạo nghễ, cầm trong tay một quyển trục màu vàng, chưa có triển khai thì đã tản phát ra đạo vận nào đó, khí tức khủng bố tràn ngập.
Đồng thời, gã ta cũng nhìn về phía số chín, nói: “Là sư phụ mà dạy dỗ không nghiêm, Tào Đức gây ra tai họa cũng là trách nhiệm của ngươi, nếu như đạo thống này của các người không muốn bị huyết tẩy, ta thấy toàn thể giáo ngươi hãy đến phương bắc thỉnh tội đi, có lẽ vẫn còn có cơ hội.”
May mà thời khắc mấu chốt, gã ta vẫn không quát bảo số chín cùng quỳ xuống.
Nhưng mà, những lời này vừa nói ra vẫn khiến người ta không biết nói sao cho phải, không cần biết là đạo thống của danh sơn đệ nhất thiên hạ có thể chọc đến Võ Phong Tử hay không, nhưng hiện tại, nếu như số chín ăn sống tên sứ giả tiểu bối kia, cái này.... vẫn là rất bình thường.
Hả?!
Lăng Ngật bỗng nhiên sững lại, bởi vì gã ta phát hiện sinh vật toàn da bọc xương đứng bên cạnh Tào Đức đang thản nhiên gặm cắn một thứ, máu chảy ròng ròng, thứ kia... chính là một cái chân!
Nhưng mà làm sao lại quen mắt như vậy đâu?
Con ngươi Lăng Ngật co lại, sau đó đột nhiên cúi đầu, tiếp theo gã ta liền kêu lên thảm thiết, chân đâu, tại sao lại thiếu mất một cái?!
Gã ta khó mà tin nổi, đây là kẻ hung ác chạy đến từ nơi nào, vậy mà lại ăn sống chân của gã ta, hơn nữa động tác còn quá nhanh, khiến gã ta chưa kịp phản ứng thì đối phương đã “răng rắc răng rắc” nhai nát, ngay cả xương cốt cũng không phun ra!