Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi là ai, đến từ đạo thống nào, vậy mà dám... đối địch với Võ tổ, ta là sứ giả đến từ phương bắc, đại diện cho ý chí của nhất hệ Võ Phong Tử!”
Lăng Ngật quát lớn, có phẫn nộ, cũng có sợ hãi, lại càng có cảm giác khủng bố vô tận.
“Võ Phong Tử? Dạo này quả thật nghe đến quen tai, không phải là kẻ mắc bệnh điên bị Tam Long đánh cho rách đầu chảy máu hay sao?”
Số chín lên tiếng, thái độ tương đối bình thản.
Lúc này, đừng nói là Lăng Ngật, toàn bộ tiến hóa giả của trận doanh Ung Châu đều sợ ngây người, rung động khó hiểu liền tràn lên.
Người dám trực tiếp gọi Lê Đà là Tam Long, thân phận đoán chừng sẽ cao đến hù chết người, là lão quái vật thời tiền sử, ngoài ra cũng đánh giá Võ Phong Tử như thế, kẻ mắc bệnh điên?
“Ngươi là ai?!” Lăng Ngật quát.
Sau đó, gã ta liền ngã nhào trên nền đất, nằm chỏng trơ ở đó, bởi vì cái chân còn lại cũng đã biến mất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất vừa cứng vừa lạnh.
“A...” Lăng Ngật lại kêu thảm, sợ hãi không gì sánh được.
Sở Phong lên tiếng, nói: “Vị này là Cửu sư phó của ta, ngươi có thể gọi y là Cửu tổ, ừm, Lê Đà cũng đi ra từ nhất mạch này, mà ta gọi là Tào Đà, ngươi hẳn đã hiểu rõ rồi chứ?”
Ta hiểu rõ cái gì? Trên đầu Lăng Ngật đều là mồ hôi lạnh, gã ta muốn gầm rú một tiếng, nhưng mà lập tức tỉnh táo lại, sau khi hiểu được tầng quan hệ trong đó, lập tức đã rùng mình.
“Các ngươi rốt cuộc đến từ nơi nào?!” Gã ta run giọng quát.
“Hiện tại mới nhớ để hỏi à?” Sở Phong bĩu môi, sau đó liền nói cho gã ta biết: “Sư môn của Lê Đà chính là danh sơn đệ nhất thiên hạ, ta nghĩ nhất mạch này của các ngươi hẳn là rõ ràng nhất mới đúng, chúng ta tất nhiên đến từ nơi đó.”
Giờ khắc này, trước mắt Lăng Ngật đều biến thành màu đen, cảm giác kinh dị ùn ùn kéo đến, đồng thời cũng có hối hận vô tận, con mợ nó quá xui xẻo, tại sao gã ta lại gặp trúng quái vật của nhất mạch kia?
Nếu như nói, trên người Võ Phong Tử có vết bẩn duy nhất nào thì đó khẳng định chính là trận quyết đấu với Lê Đà năm đó, cứ cho là hiện tại Lê Đà có tái hiện thì Võ Phong Tử cũng không phải e sợ, nhưng dẫu sao đã từng nếm qua một lần thiệt thòi lớn, bị Lê Đà hạ hắc thủ một lần, loại sự thật này muốn thay đổi cũng không thể.
Lần này còn có người kinh dị hơn cả Lăng Ngật, lông tóc dựng đứng, toàn thân đều nổi lên da gà, cả cơ thể đều cứng ngắc, người đó chính là lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu.
Trước mắt lão ta cũng biến thành màu đen, cảm giác trời đất có chút quay cuồng, cuối cùng cũng biết được tại sao lúc trước lại cảm nhận được vài tia dị thường, dù sao thì thần giác của lão ta quá nhạy cảm, cực kỳ cường đại, từng cảm nhận được đặc biệt trong nháy mắt, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ coi là tinh thần hoảng hốt, xem nhẹ bỏ qua.
Hiện tại xem ra, cho dù có là cao thủ vô thượng thì cũng dẫn đến cảm ứng thất thường.
Chuyện này khiến lão ta run rẩy, cảm thấy sẽ có chuyện gì đó cực kỳ không tốt xảy ra trên người mình.
Mà hiện tại, lão ta vẫn còn chưa nhận ra đam mê của số chín đâu.
Lão tộc Xích Hư của tộc Cửu Đầu Điểu quả thật có chút chột dạ, trước mắt toàn là sao trăng, trước đó không lâu lão ta đã nói cái gì?
Mà hiện tại, trước mắt lão ta chính là ai, là đạo thống nào? Chính là sư môn của đại hắc thủ Lê Đà thời tiền sử!
Những người khác thì càng không cần nói nhiều, chỉ riêng hai chữ Lê Đà đã có thể trấn áp cận cổ, có thể rung chuyển tiền sử, nhất mạch nào làm sao lại không khiến người khác sợ hãi cho được?
Lão ta thật sự có chút quáng mắt, cho dù bản thân có là Thiên Tôn thì trong lòng cũng dám chắc, cơ thể rất nhanh đã hóa đá tại chỗ.
Lão tổ Xích Hư nhìn chằm chằm vào số chín, toàn thân lông tóc dựng đứng, từ chỗ xương cụt giống như có một luồng hàn khí thổi lên, khiến cả người lão ta không được tự nhiên, gần như muốn chạy trối chết.
Thê thảm nhất vẫn là Lăng Ngật, hiện tại vẫn còn run rẩy trên mặt đất, giãy giụa dựng thẳng người, dựa lưng vào một khối đá, cúi đầu nhìn hai chân của mình.
Không có, rỗng tuếch, huyết dịch chảy xuôi, gã ta thật sự không thể tin nổi.
Đây không phải là mộng cảnh, mà là hiện thực chân chính tàn khốc, phải biết gã ta chính là truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử, vậy mà lại bị người ta vặn gãy hai chân, bị xem như thức ăn tươi sống.
Gã muốn mở lời dọa dẫm, thế nhưng trông thấy số chín bình tĩnh đứng ở đó, vẫn còn đang gặm ăn cái chân của gã, thế là lại một lần nữa rét run người, lựa chọn ngậm miệng thật chặt.
Lăng Ngật hối hận xanh cả ruột, bản thân thật sự không nên xuôi nam, lúc ấy, khi đệ tử thứ hai của Võ Phong Tử - Nhị tổ từ trong bế quan thức tỉnh, huyết khí xung thiên bao phủ toàn bộ đại châu phương bắc.
Đó không phải là nơi bế quan của Võ Phong Tử, chỉ là nơi tọa quan của đệ tử thứ hai của ông ta, nhưng tương đối mà nói thì lại cách chiến trường tam phương gần nhất.
Vốn dĩ Nhị tổ muốn tự mình xuôi nam, nhưng mà bản thân đang luyện công đến thời khắc quan trọng nhất, không có cách nào rời khỏi, cuối cùng đành viết pháp chỉ để người xuôi nam.
Sau đó người nọ lại tranh thủ bế quan, không còn bận tâm về chuyện này nữa.
Bởi vì lão ta ngồi chính là tử quan, muốn xuất quan không hề dễ, sơ xuất một chút thôi liền đối mặt với tử cục.
Mà lần này lão ta càng đến giai đoạn then chốt nhất, nếu như có vượt qua thì thực lực sẽ tiến lên một tầng cao mới, kiến thức cũng sẽ mở rộng mênh mông.
Đó là phong quang thuộc về số ít cường giả mới có thể lĩnh hội được.
Còn một khi lão ta thất bại, đời này của lão sẽ không còn cơ hội thăng tiến lên cao, đồng thời cũng không còn cách nào thay đổi cơ thể khô quắt lúc về già, chỉ có thể yên lặng chờ đợi cái chết.
Cho nên, sau khi vị này bị quấy nhiễu, huyết khí bùng lên ngợp trời, đè ép cả danh sơn đại xuyên, xé rách thương khung, nhưng rất nhanh lại không thể không thu liễm, dốc toàn lực đi xông quan.
Nếu đổi lại thành một ngày bình thường, vị này làm sao dám như vậy, cho dù chỉ là một tia ma ảnh thời kỳ thiếu niên của sư phụ xuất hiện, lão ta cũng sẽ đốt hương dập đầu, thành kính quỳ xuống cúng bái.
Sau khi viết xong pháp chỉ, mấy vị đệ tử của Nhị tổ này cũng thay đổi sắc mặt, vốn dĩ muốn đích thân giáng lâm xuống chiến trường, cùng nhau đi một chuyến!
Nhưng mà, Lăng Ngật lại nhảy ra ở giây cuối cùng, lên tiếng đề nghị, người kia chẳng qua chỉ là một Thánh giả nho nhỏ, Thiên Tôn đích thân giáng lâm thực sự là quá huy động nhân lực, đánh giá quá cao tên Tào Đức kia!