Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Để gã ta truyền pháp chỉ là được, lúc này mới phù hợp với địa vị siêu phàm của nhất mạch Võ Phong Tử.
Nếu như trưởng bối sư môn vẫn chưa yên lòng, có thể giá lâm muộn một chút, như vậy cũng không tỏ ra quá coi trọng Tào Đức, có thể thể hiện vị thế cao cao tại thượng của nhất hệ Võ Phong Tử.
Cứ như vậy, việc truyền pháp chỉ được Lăng Ngật giành tới tay, vốn dĩ còn tưởng đây sẽ là cơ hội hiếm có để thể hiện, đồng thời cũng lộ ra được bá khí của nhất hệ Võ tổ, bản thân mình cũng ngập chìm trong ánh sáng.
Ai có thể ngờ đến, chờ đợi gã ta chính là số chín, là đạo thống mà nhất hệ bọn họ kiêng kỵ nhất.
Nhất hệ Võ Phong Tử, đối với người nào cũng là bễ nghễ, đều có thể siêu việt lên trên, chỉ có duy nhất nhất mạch của Lê Đà là không thể miệt thị, mà phải là như lâm đại địch mới đúng.
Nhưng mà ban nãy gã ta đã làm cái gì? Diễu võ giương oai trước mặt số chín, bảo Tào Đức quỳ xuống tiếp pháp chỉ!
Người của nhất mạch kia làm sao có thể tuân theo? Hiện tại xem ra, gã ta mất đi một đôi chân cũng không oan.
Lăng Ngật hối hận muốn chết, gã muốn tát cho chính mình hai cái tát, cho ngươi đoạt công lao, cho ngươi nhất định phải tâm cơ đến truyền pháp chỉ, hiện tại gặp trắc trở rồi!
“Sư thúc tổ, tính mạng của con khó mà giữ được!”
Lăng Ngật lấy ra một con ốc biển trắng muốt, thấp giọng truyền âm, thời khắc mấu chốt, gã ta lựa chọn báo cáo.
Loại chuyện này nhất định phải bẩm báo cho sư môn, những thứ này đã sớm vượt qua dự liệu của gã ta, một tiến hóa giả cấp Thần như gã ở trong này quá tầm thường.
Trên vùng chiến trường này, các loại chiến hạm và phi thuyền đều không thể phi hành, sẽ bị địa thể đặc thù của nơi này quấy nhiễu rơi xuống, vì thế mà các loại máy truyền tin đều không cách nào sử dụng.
Nhưng con ốc biển trắng này lại có thể đưa tin, có thể một đối một truyền âm, là bí bảo mà nhất hệ Võ Phong Tử đặc chế.
Sau khi gã ta truyền xong câu này, con ốc biển nhẵn nhụi trắng bóc như mỡ dê liền xuất hiện rất nhiều vết nứt, sau đó hóa thành mảnh vỡ rơi trên đất.
“Ta không muốn sát sinh, nhưng nếu như dính đến người của nhất hệ Võ Phong Tử, không còn lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể nghênh chiến.”
Số chín lãnh đạm lên tiếng.
Ngân Long Thiên Tôn và đám người Xích Phong đều câm nín, trong lòng oán khí ngút trời, ngài không muốn sát sinh, nhưng mà lại ăn sống đùi của người ta, cái này mới càng thêm đáng sợ.
Những người khác thì đều nghiêm nghị hẳn lên, sinh vật như hoạt thi này lại dám nói như thế với nhất hệ Võ Phong Tử, đây có thể là tiết tấu của một trận chiến sắp nổ ra!
“Cửu sư phó, nhưng mà trạng thái của người....” Sở Phong lo lắng.
Hắn không biết sau khi số chín thực sự đối đầu với Võ Phong Tử có thể chống lại hay không.
Ầm!
Gần như là trong nháy mắt, phía cuối thiên địa liền nổi lên một mảnh ô quang khuấy động, mang theo huyết khí bao phủ ngập trời mà giáng xuống, che lấp toàn bộ chiến trường.
Có cao thủ giáng lâm, là cường giả chân chính tiếp cận nơi này, không còn che giấu, bộc phát ra năng lượng cấp Thiên Tôn, đây là muốn đại khai sát giới, muốn huyết tẩy nơi này.
Một vị Thiên Tôn đến rồi!
Đó là một nhân vật cấp Thiên dưới trướng của Nhị tổ, so sánh với những Thiên Tôn khác thì tuổi tác người này tương đối nhỏ, cực kỳ tài giỏi, trong “thời gian quý báu” đã bước lên đến lĩnh vực Thiên Tôn.
Mặc dù chỉ mới thăng cấp, có được quả vị cấp Thiên ở những năm gần đây, thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy tiền đồ vô lượng phía sau của người này, chắc chắn sẽ trở thành vương giả trong số những Thiên Tôn.
Vị nữ cường giả cấp Thiên Tôn này là Vưu Lan, một đường xuôi nam, rất nhanh đã tiếp cận nơi này.
Sau khi nghe được truyền âm trong ốc biển, nàng ta lập tức hiện thân đuổi giết đến nơi này.
Y phục trên người Vưu Lan trắng như tuyết, khí chất không nhiễm bụi trần, tóc mềm như tơ, tướng mạo tương đối mỹ lệ, sau khi đạt đến cảnh giới này, khí chất của nàng ta lại càng thêm xuất chúng.
Một vị nữ Thiên Tôn, là đệ tử nhỏ nhất của Nhị tổ, không ngờ đã có được quả vị Thiên Tôn sớm như vậy, trở thành vương giả trong vương giả!
Giờ phút này, phong thái của nàng ta xuất thế, cả người ánh lên một vẻ rất thần thánh, có ánh sáng mông lung bao phủ khắp cơ thể, tinh khiết không nhiễm bụi, sắc mặt lạnh nhạt, làm da trắng nõn như ngọc dương chi, dùng tư thái bễ nghễ nhìn xuống mảnh chiến trường này!
Thế nhưng mà, trên bầu trời lại tràn ngập ô quang, hòa lẫn với huyết khí đỏ sậm, nàng ta trông rất thanh lệ lãnh diễm, thế nhưng trên người lại tản ra năng lượng khí cơ đầy ma tính.
Thiên Tôn của nhất mạch Võ Phong Tử đã tới, hơn nữa còn là người có thiên phú kinh thế!
Trên dương gian này, cấp bậc Thiên Tôn được xem như nhân vật cao tầng, là chiến lực cao cấp.
Bởi vì những sinh vật mạnh hơn một chút, chín mươi chín phần trăm đều đã suy bại không chịu nổi, đều là lão quái vật sắp cạn thọ nguyên, đều đang chờ chết trong danh sơn đại xuyên.
Cường giả chính là cần thời gian mà tích lũy, người có thể đi lên đến cảnh giới Thiên Tôn phần lớn đều đã già đi, về phần đại năng thì lại càng giống như nến tàn trước gió.
Ở dương gian có một loại cách nói, Thiên Tôn có thể nắm giữ đại đa số những chuyện lớn đều ở trong độ tuổi phơi phới.
Những sinh vật thuộc cảnh giới càng cao lại càng hư nhược, ngay cả việc sống thôi đã trở thành vấn đề, trông cậy vào bọn họ liều mạng, hành tẩu ở thế gian thời gian dài, cái đó căn bản không có khả năng.
Thậm chí trong số Thiên Tôn cũng có một hai phần, hai ba phần sinh vật huyết khí cũng coi như dồi dào, Nhưng bảy phần còn lại thì cũng đều sắp chết.
Vưu Lan này chính là loại Thiên Tôn có phong thái “trẻ tuổi” khuynh thành, vừa mới xuất hiện đã dẫn đến tiếng kinh hô của mọi người, danh tiếng của nàng ta rất lớn, tiềm lực vô tận.
Mọi người đều cho rằng nàng ta sẽ tiếp tục một đường tiến lên, cuối cùng sẽ trở thành Đại Năng!
“Hô” một tiếng, Vưu Lan vẫy tay một cái, quyền trục màu vàng trên mặt đất liền bay lên, đồng thời còn tản ra ánh sáng chói mắt, mang theo khí tức năng lượng áp chế, rơi vào trong tay nàng ta.
Thứ này chính là pháp chỉ của Nhị tổ, từ đầu đến cuối Lăng Ngật vấn chưa kịp mở ra.
Thân thể của Vưu Lan cực kỳ thần thánh, quang mang phổ chiếu, trong phạm vi một trượng quanh đó đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhưng ngoài một trượng lại là ô quang cuồn cuộn, là huyết khí đỏ sẫm lượn quanh, loại đối lập này tương đối quái dị.