Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng mà, sự cường đại của nàng ta chính là thứ mọi người không thể nghi ngờ.
Sau khi đến nơi này, nàng ta liền cảm nhận được tính nghiêm trọng của chuyện này, vốn dĩ cho rằng có Thiên Tôn của trận doanh Ung Châu ngăn cản, nhưng hiện tại nàng ta lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, có lẽ còn có sinh vật càng cường đại ở nơi này?
“Sư thúc tổ... cẩn thận!” Lăng Ngật run giọng nói.
Gã ta cuối cùng cũng tính là có chút gan dạ, ở đó lên tiếng nhắc nhớ.
Thực chất, cho dù gã ta không nhiều lời thì bản thân Vưu Lan cũng đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng lâm đại địch, nàng ta nhìn về phía số chín, ngọn nguồn của cảm giác kinh khủng.
“Vị đạo hữu này, ngươi muốn làm khó nhất hệ Võ tổ?” Vưu Lan mở miệng, ngôn từ lạnh lẽo cực độ, đồng thời cũng lùi lại phía sau.
“Không phải ta muốn làm khó các ngươi, mà là các ngươi luôn muốn ức hiếp nhất mạch này của chúng ta, ban nãy còn bảo Tào Đức quỳ xuống tiếp pháp chỉ đấy.”
Số chín âm u lên tiếng, khó có khi nói nhiều hơn một chút.
“Đạo hữu, vậy là ngươi muốn khai chiến sao? Sau khi chọc vào Nhị tổ, kinh động đến Võ Phong Tử, ngươi cần phải biết hậu quả.” Vưu Lan nhắc nhở.
Nhất hệ này của bọn họ nhắc đến thủy tổ của nhà mình, cũng xưng thẳng danh của Võ Phong Tử, cái này cũng không phải bất kính, mà là ba chữ này rất có ma tính, đã trở thành một ký hiệu vô địch!
Vưu Lan vốn là muốn trong mềm có cứng, nhắc đến nhị đệ tử của Võ Phong Tử, lại nói đến bản thân Võ Phong Tử, cái này vốn dĩ có thể dùng chấn nhiếp thế gian, nhưng mà bây giờ lại không còn tác dụng.
Số chín lãnh đạm đáp lại, nói: “Ai sợ ai, cùng lắm thì chiến một trận!”
Sau khi y nói xong những lời này, thiên địa biến sắc, phong vân bạo khỏi, bầu trời bắt đầu rạn nứt, sấm sét vang dội nổ ra, gió lốc màu đỏ cuộn lên, huyết vũ trút thẳng xuống.
Mà khi hai mắt y khép mở, thiên địa trong nháy bắt đã chuyển từ ngày thành đêm, không ngừng luân chuyển!
Loại dị tượng này hù dọa rất nhiều người, khiến bọn họ không thể tin nổi.
Chỉ một câu nói của hoạt thi kia, vậy mà thiên địa đều xuất hiện dị thường!
Lúc này số chín rất nguy hiểm, y gần như đã tuyên bố khai chiến với nhất hệ Võ Phong Tử!
Ầm ầm!
Lúc này, Vưu Lan Thiên Tôn cũng đã ra tay, nàng ta cảm nhận được khí tức nguy hiểm cực độ từ người nọ, không thể không ra tay trước tiên, tế xuất ra tờ pháp chỉ kia.
Giờ khắc này, pháp chỉ của Nhị tổ tỏa ra kim quang chói mắt, vắt ngang bầu trời, cảnh tượng giống như đại đạo giáng lâm, một mảnh tự phù lập tức xuất hiện, khắc họa trong hư không.
Quá kinh khủng, loại khí tức đè ép này bao phủ cả chiến trường, kim quang vô vàn giống như muốn xé rách bầu trời!
Trong thoáng chốc, gần như có một lão hoàng giả uy nghiêm đang ngồi trên chín tầng trời, bễ nghễ nhìn xuống nhân gian, lạnh lùng lướt qua hết thảy sinh vật bên dưới, giống như đang nhìn con sâu cái kiến.
Mọi người biết, đây nhất định là nhị đệ tử của Võ Phong Tử, là vị Nhị tổ kia!
Tiến hóa giả trên chiến trường đều cảm thấy rùng mình, nhị đệ tử của Võ Phong Tử đã cường đại đến mức độ này, khiến cho tất cả mọi người đều run sợ, chấn động không thôi.
Vậy thì rất khó tưởng tượng nổi Võ Phong Tử chân chính mạnh mẽ đến mức độ nào!
Bởi vì tờ pháp chỉ trước mặt mà Nhị tổ viết cho đã mạnh như vậy, kinh thiên động địa, trấn áp cả vùng chiến trường này!
Tất cả mọi người đều có một loại cảm giác tuyệt vọng này lên, đối mặt với tấm pháp chỉ này, đối mặt với những văn tự đáng sợ được khắc xuống ở hư không kia, khiến bọn họ sinh ra cảm giác bất lực.
Rất nhiều người đều quỳ lạy, không tự chủ được hành động của bình, nhục thân không nghe theo sai bảo của ý chí, trực tiếp quỳ xuống thần phục, quỳ bái.
Trong kim quang, ở giữa mảnh tự phù kia, hư ảnh của Nhị tổ cao cao tại thượng ngồi trên đó, năng lượng tuyệt thế khuấy động khí tràng, quét sạch trên trời dưới đất, khiến đại đạo nổ vang, chấn nhiếp hết thảy!
Giờ khắc này, số chín lại rất bình thản, chỉ làm duy nhất một động tác, vươn ra một tay hướng lên trời giống như chụp tới cái gì, động tác rất chậm, nhưng lại rất hữu lực.
Trong nháy mắt, hư không đều sụp đổ, nhìn thì giống như động tác chậm, thế nhưng lại không thể né tránh.
Y trực tiếp dùng tay giật tờ pháp chỉ màu vàng kia xuống, mạnh mẽ mà dứt khoát, toàn bộ tự phù lạc ấn trong hư không đều nổ tung, nhưng hết thảy đều bị thu vào trong pháp chỉ.
Về phần thân ảnh mơ hồ của Nhị tổ thì ị một chưởng của số chín tát bay!
Xoát một tiếng, y trực tiếp xé rách pháp chỉ màu vàng kia, khiến cho dị tượng đầy trời, các loại dị tượng đáng sợ đều biến mất, thiên địa khôi phục lại an tĩnh.
Tất cả mọi người đều chấn động, số chín giống như hoạt thi kia quả nhiên không thể ước đoán, cường đại đến nỗi bất bình thường, pháp chỉ của Nhị tổ cũng bị y dùng một tay lấy xuống, sau đó xé nát thành hai mảnh!
Lúc này, y còn đang dùng một mảnh của pháp chỉ vàng óng kia lau khóe miệng dính máu tươi, một mảnh còn lại thì lại dùng để lau vết máu trên tay.
Đây đều là vết máu đỏ sẫm do y gặm đùi lưu lại lúc trước!
Giờ khắc này, người nào cũng ngây ngốc tại chỗ, vị này chính là tuyệt thế khủng bố, lực sát thương vô tận như tờ pháp chỉ của Nhị tổ cũng bị y coi thành khăn lau miệng?!
Nói là phung phí của trời thì cũng không đúng, thế nhưng động tác kia quả thật quá quái dị, quá đáng sợ, dọa một đám người mặt mày tái mét!
Cũng trong lúc ấy, Vưu Lan Thiên Tôn đã rơi xuống đất, mọi người kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào mà đôi chân tuyết trắng của nàng ta đã biến mất, nơi đùi chỉ còn một mảnh máu đỏ thẫm!
Cách đó không xa, số chín đang giơ lên một cái chân trắng bóc, hạ miệng nhai cắn.
Cảnh này quá chấn động nhân tâm, vị này chính là Thiên Tôn a, vậy mà bị số chín coi như thức ăn tươi sống mà gặm cắn ngay trước mặt tất cả mọi người, ngay trước mặt vô số tiến hóa giả của chiến trường tam phương?!
Tất cả mọi người đều chân kinh, sau đó là run rẩy.
Sau đó, ai nấy đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, một số người đều muốn gào lên.
Những hành động này của số chín có ý nghĩa như thế nào? Đây chính là muốn khai chiến với nhất hệ của Võ Phong Tử? Muốn quyết chiến với sinh vật cứu cực kia!
Một tay che trời, bóp chết Thiên Tôn! Số chín không hề thương hương tiếc ngọc, không lưu tình chút nào. Y đã bắt đầu gặm ăn, cắn nuốt một chiếc đùi đẹp trắng nõn, xem nó như thức ăn tươi mà nuốt sống!