Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 267 - Chương 266: Bình Sơn Diệt Trại (1)

Thánh Khư Chương 266: Bình sơn diệt trại (1)

Khi bên ngoài đang suy đoán phải chăng Sở Phong muốn ở ẩn, thậm chí chạy trốn tới nơi khác để tránh lúc đầu sóng ngọn gió này, hắn lại lên đường, chuẩn bị cho thế tiến công mạnh mẽ.

Sáng sớm, một máy bay trực thăng vũ trang chở Sở Phong cất cánh, mục tiêu là núi Bàn.

Hắn ngồi ở trong buồng máy bay nghỉ ngơi dưỡng sức, những thứ cẩn chuẩn bị đều đã sẵn sàng, không còn gì có thể trì hoãn nữa, hắn sắp trực tiếp tiến vào giai đoạn bình sơn diệt trại.

Vài dị nhân đi theo vô cùng kính nể, lén lút quan sát hắn.

Một mình đi trấn giết thú vương, một mình đánh chiếm một ngọn núi danh tiếng, chuyện này như chuyện thần thoại vậy. Cần bao nhiêu dũng khí để làm những chuyện này? Lúc mấy người kia mới biết chuyện đều bị dọa chết khiếp.

Trên đường đi không ai dám nói chuyện, sợ quấy rầy hắn.

Sở Phong nhắm mắt dưỡng thần, yên tĩnh như đá, không hề nhúc nhích.

Máy bay nổ vang đón ánh bình minh, lướt qua phía trên rừng núi, tốc độ cực nhanh, đi một mạch về hướng đông.

Tới gần giữa trưa, hình ảnh núi Bàn đã hiện ra.

Núi Bàn tiếp giáp với Thuận Thiên, thuộc đất Tân Môn.

Sau khi trời đất dị biến xuất hiện không gian gãy, nay để bay từ Thuận Thiên đến núi Bàn cần đi qua không gian gãy, chừng hơn một ngàn ki-lô-mét.

Trời quang mây tạnh, thông và tùng xanh biếc, nhìn từ xa núi Bàn như tiên cảnh, cảnh sắc vô cùng mỹ lệ.

Nếu ở phương bắc, đây chắc chắn là một ngọn núi có tiếng.

Máy bay trực thăng vũ trang đáp xuống, hai chân Sở Phong đạp trên mặt đất, hắn quay đầu lại nói: “Các anh về hết đi.”

Hắn sợ chiếc máy bay này sẽ bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến, hắn sắp chiến đấu với một thú vương, chắc chắn cuộc chiến sẽ vô cùng kịch liệt.

Những người này không hề trì hoãn, nhanh chóng cất cánh, bay về phía xa xa, bọn họ biết không thể làm vướng chân Sở Phong, họ ở đây không giúp đỡ được gì cả.

Trên núi Bàn có người đang khóc lóc om sòm, tố khổ với đám người Hoàng Vân: “Mau mời lão tổ xuất quan đi, làm thịt tên Sở Phong kia, hắn quá khinh người, chém đứt đuôi của ta rồi, hu hu...”

Đây chính là con chồn vàng đi đưa tin cho Sở Phong, nó nhờ một con chim ác chở về, đi suốt đêm, mấy lần nó lên trên núi khóc lóc kể lể, la hét ầm ĩ đòi đi giết Sở Phong.

Sắc mặt Hoàng Vân tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, lão cũng bị tức lây, bởi vì cái đuôi của lão cũng bị Sở Phong tự tay chém đứt, lúc ấy đau đến thấu xương tủy.

Nhất là lão còn là một vị Chuẩn Vương, thế mà bị người chém đứt cái đuôi, điều này thật sự vô cùng nhục nhã.

“Yên tâm đi, hôm nay lão tổ sẽ xuất quan, nhiều ngày dưỡng kiếm, chuẩn bị đi lấy đấu tên nhãi không biết trời cao đất rộng kia rồi, ngươi đừng khóc nữa.” lòng Hoàng Vân rất phiền.

Khổng Trác ở bên an ủi: “Lão tổ núi Bàn tự mình ra tay, hắn không còn nhiều thời gian để sống nữa, có thể đếm ngược rồi.”

“Rầm!”

Đúng lúc này, chân núi truyền đến tiếng nổ cực lớn, hơn nữa còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết, ở trên đỉnh núi cũng nghe thấy.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Hoàng Vân chỉ còn lại một chân, nhưng vẫn đứng bật dậy, hai mắt lão bắn ra hai chùm tia sáng màu vàng kim.

“Chết rồi, có người đánh núi Bàn, đang xông lên đây.” một con chồn vàng vội vàng hấp tấp, vọt tới bẩm báo.

Hoàng Vân kinh sợ, nói: “Ai dám tiến công núi Bàn của chúng ta, chán sống à, là tộc gì, số lượng thế nào?”

“Chỉ có một tên loài người, hắn đại khai sát giới, bắn một mũi tên làm cửa núi vỡ tan, một mình xông lên đây.” Con chồn vàng kia bẩm báo.

“Cái này...”

Khổng Trác cũng đứng bật dậy, một người dám xông vào núi Bàn, hắn không biết nơi này có một vị thú vương sao? Người đến không có ý tốt.

Sau khi Sở Phong dùng một mũi tên bắn nát cửa núi, hắn đạp trên đá vụn và bụi, đi nhanh đi về phía trước dọc theo thềm đá, chồn vàng gào rú ở ven đường, lúc biến thành một hàng cự thú đánh giết dài tận mấy mét, hắn giương cung lên.

“Phập!”

Một mũi tên bắn ra, một con chồn vàng dị biến bị bắn nổ bung, hóa thành một đám mưa máu.

“Ngươi là ai, thật to gan lớn mật, ngươi không biết nơi này là nơi tu đạo của lão tổ núi Bàn sao?” Có một con chồn vàng quát lên, nó đã hóa thành người trưởng thành, rõ ràng nó là dòng chính, bằng không nó không thể có quả biến hình được.

Phía sau hắn ta có mười mấy con chồn đi theo, cả đám đều có răng nanh trắng noãn như tuyết, dài chừng hơn một mét, lông màu vàng đang dựng đứng lên, tản ra khí tức hung thần.

Những dị loại này đều dài sáu đến bảy mét, chúng đáng sợ hơn so với mãnh thú khi trời đất còn chưa dị biến, khí thế hung ác ngập trời.

Sở Phong lạnh lùng nhìn chúng, không nói câu gì, lập tức hắn giương cung cài tên, âm thanh gió giật sấm rền vang lên, mũi tên sắt mang theo ánh điện bay về phía trước.

“Grào.”

Tiếng thú rống rung trời, mười mấy con mãnh thú tản ra, cùng nhau bổ nhào về phía trước, tất cả đều gầm gừ, răng nanh trắng như tuyết có vẻ hung ác đến kinh người.

Phập phập phập...

Nhưng động tác của Sở Phong quá nhanh, bắn chết mười ba con cự thú màu vàng một lúc, không có một cỗ thi thể nào còn nguyên vẹn, tất cả đều bị sét đánh nổ tung.

Trên đất là một đống hỗn độn, vô cùng đáng sợ, máu tươi nhuộm đỏ chân núi.

Những con chồn vàng còn lại bị hù đến sợ run, đây là người hay ma, sao lại đáng sợ như vậy, chỉ trong chớp mắt hắn bắn chết mười ba cao thủ, dọa chúng nó sợ đến vỡ gan.

Thời điểm Sở Phong đến, hắn đã nhận được khẩu cung của Hoàng Tiểu Tiên từ chỗ của Lục Thông, núi Bàn có hơn chín mươi con chồn vàng trở thành dị thú, hắn chuẩn bị khoảng một trăm mũi tên sắt, sau lưng đeo một bó lớn, chuyên chuẩn bị cho chúng nó.

Thú vương có thể chiếm núi đều không đơn giản, ít nhất nó sẽ gom một đàn cùng tộc lại, giúp chúng nó lột xác, nhanh chóng tiến hóa kỹ năng mà mãnh thú bình thường không thể so sánh được.

Nếu như cho tộc Chồn này thời gian, chúng sẽ càng phồn thịnh hơn, số lượng thành viên dị biến sẽ ngày càng nhiều.

Mấy con còn lại muốn chạy trốn, kết quả Sở Phong chỉ giương cung lên bắn tên, hắn không truy kích, tiếng “phập, phập” vang lên, toàn bộ đều bị giết.

“Trời ạ, chạy mau, một đại ma đầu đến.”

Những con chồn vàng chứng kiến cảnh này từ xa đều hoảng loạn, bỏ chạy một mạch lên núi, hầu như bị dọa sợ mất mật, chúng không hề có năng lực đánh trả tên loài người kia, kém quá nhiều.

Sở Phong đi dọc theo thềm đá, đi một mạch lên núi.

Thần giác của hắn cực kỳ nhạy cảm, trên đường đi hắn bắn liên tiếp mấy mũi tên, bắn chết vài con dị thú, đến bây giờ tổng cộng hắn đã bắn chết hai mươi ba con chồn vàng rồi.

Mỗi con dị thú chết đều dài đến mấy mét, nếu đưa ra bên ngoài để người thường thấy, chắc chắn sẽ dẫn đến khủng hoảng.

“Ai?” Trên đỉnh núi, Hoàng Vân gào thét, hơn nữa lão đuổi hết toàn bộ tộc nhân xuống, lão lệnh cho chúng nó không nên lấy trứng chọi đá.

Sở Phong đạp trên đường núi, xuyên qua khu vực mây mù, tiếp cận ngọn núi.

Ở núi Bàn, giữa sườn núi có mây mù lượn lờ, phía trên đỉnh núi thì ánh sáng chiếu rọi, giống như niết bàn xuất thế, từng cây cổ thụ nở hoa kết trái, mùi hương thơm ngát ngập tràn.

Trên một số dây leo, đóa hoa óng ánh ướt át như là ngọc thạch, những giọt sương sớm còn đọng nhấp nhô trên đó, trông rất đẹp mắt, mùi thơm ngát tràn ngập.

Bình Luận (0)
Comment