Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 268 - Chương 267: Bình Sơn Diệt Trại (2)

Thánh Khư Chương 267: Bình sơn diệt trại (2)

Ánh mặt trời vàng óng chiếu trên người Sở Phong, làm cho toàn thân hắn như phủ một tầng hào quang vàng nhạt, giống như chiến thần, hắn trèo lên núi Bàn, chuẩn bị leo đến đỉnh núi.

“Cái gì, là ngươi sao?” Hoàng Vân la to, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Sở Phong đến nhà, tên cao thủ loài người trẻ tuổi này tự xông đến nơi này.

Lão cảm thấy hơi khó hiẻu, tại sao Sở Phong lại to gan lớn mật như thế, chẳng lẽ phía sau hắn còn có những vương giả con người khác đi theo sao?

Mặc dù, Khổng Trác lần đầu tiên nhìn thấy Sở Phong, nhưng ông ta đoán được thân phận của hắn, loài người còn trẻ như thế, thực lực lại kinh khủng như vậy còn có thể là ai được nữa?

“Ngươi thật sự to gan lớn mật, dám leo lên núi Bàn.” Khổng Trác quát lớn, ông ta lập tức biến về bản thể, bay thẳng về phía sau núi.

Bởi lão tổ núi Bàn dưỡng kiếm ở sau núi, bọn hắn quát lớn tiếng như vậy, chắc hẳn đã kinh động nó rồi.

“Rầm!”

Sở Phong không nói bất cứ điều gì, hắn trực tiếp bắn ra một mũi tên, kèm theo tia điên, cộng với tiếng gió giật sấm rền, “phập” hắn bắn trúng một bên cánh của Khổng Trác khiến nó nổ tung.

“Phịch.” Khổng Trác rơi bịch xuống đất, máu nhuốm đỏ nửa người, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, một bên cánh của Khổng Trác đã biến thành một đám mưa máu.

“Vèo” lại một mũi tên sắt nữa bay tới, xuyên thủng bắp đùi của ông ta, phốc một tiếng, lại một tiếng nổ nữa vang lên tạo ra một đám mưa máu, ông ta vô cùng đau nhức, quằn quại trên mặt đất.

Sở Phong giữ lại tính mạng của ông ta, nhưng không cho ông ta có bất cứ khả năng chạy trốn nào.

“Không phải các người bảo ta đến núi Bàn thỉnh tội à? Ta đến rồi, kẻ nào nói ta phải đền tội?” Sở Phong lạnh lùng hỏi.

Từ đầu đến cuối hắn đều rất tỉnh táo, lên núi, bắn chết dị thú, giống như một Ma Thần vô tình, nhưng lại khiến dị loại khiếp sợ, toàn bộ đều sợ hãi.

Trên mặt đất, Khổng Trác vẫn đang kêu rên, cách đó không xa sắc mặt Hoàng Vân tái nhợt, lão không thể tin được, Sở Phong lại có khí phách lớn như vậy, dám trực tiếp đánh đến tận cửa.

“Ngươi đã thành Vương rồi phải không?” Hoàng Vân run rẩy, rồi sau đó hô lớn: “Lão tổ, mời người rời núi giết hắn.”

Hoàng Vân sợ run, trước kia lão đã từng cảm nhận được sự áp bách này từ lão tổ núi Bàn, bây giờ người thanh niên này cũng có khí thế như vậy, điều này khiến lão không kìm được run rẩy.

Lão muốn la lên rằng ‘sao lại trêu chọc phải một quái vật như thế này?’.

Lão còn từng đi theo người khác đi chặn giết người trẻ tuổi này, phá hủy máy bay chở khách, chặn giết giữa đường, tính đến giờ mới vài ngày mà thôi, thế mà giờ Sở Phong đã tiến hóa, trở thành sinh vật cấp Vương rồi.

Hoàng Vân rút lui, một chân chạm đất, trong nội tâm lão vô cùng sợ hãi, lão sợ hơn bất cứ ai, bởi chính lão tham gia việc giết cha mẹ của Sở Phong.

Sau khi nghe thấy lời của hắn, những dị loại khác sao không cảm thấy sợ hãi được chứ? Ai cũng cảm thấy sợ hãi, lông màu vàng đều dựng đứng lên, liên tiếp lùi lại.

“Ta không oán không thù với các ngươi, các ngươi không chỉ chặn giết ta, còn muốn giết cha mẹ ta, thật sự quá đủ rồi. Nào là tộc Khổng Tước, nào là nhất mạch núi Bàn, động đến vảy ngược của ta, làm hại đến cha mẹ ta. Hôm nay, ta sẽ chọc thủng trời cho các ngươi xem, ta đến bình sơn diệt trại, từ giờ về sau nhất mạch của các ngươi sẽ bị xóa sổ.”

Sở Phong quát lên, nói thẳng mục đích của hắn.

Con đường tương lai thế nào, hắn không biết, nhưng hắn chắc chắn trải qua trận chiến này, ai muốn động đến người thân của hắn sẽ phải suy nghĩ cẩn thận. Kẻ nào dám động đến cha mẹ hắn, hắn sẽ phá hủy bộ tộc của hắn, đó là cảnh cáo đáng sợ nhất cho đám dị tộc hung tàn này.

“Vèo.”

Dù Hoàng Vân chỉ còn lại có một chân, nhưng lão vẫn là chuẩn thú vương, lão đạp chân xuống đất một cái bay vút đi như mũi tên, thật sự nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, lão muốn chạy trốn về hướng sau núi.

Nhưng tốc độ của Sở Phong còn đáng sợ hơn, lúc này hắn không dùng cung Đại Lôi Âm, mà đeo lên lưng, bởi hắn cảm giác được kẻ địch mạnh đang tới gần.

Như một tiếng sấm nổ trong trời đất, Sở Phong lao thẳng lên không trung, không khác gì bay, vượt qua tốc độ âm thanh, không khí sau lưng nổ tung, vang lên tiếng nổ đùng đoàng.

Lúc hắn hạ xuống đất đã cách hơn hai trăm mét, bịch một cái, hắn đạp trúng cái chân còn lại của Hoàng Vân, thân xác của cấp Vương khá khủng bố.

“A...”

Hoàng Vân kêu thảm thiết, lăn lộn dưới đất, hiển nhiên cái chân còn lại kia cũng bị gãy.

Lão là Chuẩn Vương, nhưng trước mặt Sở Phong, lão không hề có khả năng đánh trả, quá yếu ớt.

Không chỉ thế đá xanh dưới đất cũng nổ tung, nơi đây như trải qua động đất vậy, toàn bộ ngọn núi đều lay động.

Tất cả là do Sở Phong nhảy lên, đạp một cú mạnh xuống đất, khiến ngọn núi rung mạnh, từ đó có thể tưởng tượng được sức mạnh này đáng sợ cỡ nào rồi.

Sở Phong không giết chết Hoàng Vân ngay, hắn giữ lại tính mạng của lão, quăng đến bên cạnh Khổng Trác.

Những con chồn vàng khác bị hù hồn phi phách tán, đây là một Chuẩn Vương, chỉ thấp hơn lão tổ núi Bàn, ngang với Hoàng Hiền, nhưng bây giờ lại nhận một kết cục thảm như vậy.

“Xoẹt!”

Đúng lúc này, một đám mây màu đỏ đáng sợ vọt lên, một ánh kiếm xuyên qua mây mù, chém tới.

Hàn quang lạnh buốt, chấn động tâm hồn, giống như muốn xé không khí ra, sở hữu lực phá hoại kinh người.

Sở Phong tin rằng một kiếm này hạ xuống có thể bổ đỉnh núi này ra, đây là thuật ngự kiếm trong truyền thuyết, trong truyền thuyết cổ đại, nó có thể giết địch ở khoảng cách trên trăm dặm.

Hắn đã có chuẩn bị từ trước, đoản kiếm màu đen xuất hiện ở tay phải của hắn, hắn chém mạnh, ánh sáng màu đen kinh khủng bắn ra, nở rộ trên không trung.

“Keng.”

Tia lửa bắn ra khắp nơi, trên không như muốn nổ tung.

Chuôi phi kiếm màu đỏ này, vèo một cái đã không thấy bóng dáng rồi, tiếp xúc ngắn ngủi, bỏ chạy trong nháy mắt, có thể nói tới vô ảnh đi vô tung.

Nhưng sóng xung kích kia vẫn khiến nơi đây dâng lên từng đợt sóng đất đá, đất đá của khu vực này bị vỡ nát, núi đá bị phá hủy, cổ thụ bị gãy nát.

Cuối cùng nơi đây cũng an tĩnh, Sở Phong đứng tại đỉnh núi, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Ngươi đã tới từ lâu rồi, nhưng không cứu Hoàng Vân, con cháu của ngươi, thật sự là trời sinh lạnh bạc.”

Sau một khắc, trên sườn núi bao phủ sương mù dày đặc, nơi đây bỗng chốc khác biệt, ánh mặt trời bị che lấp, toàn bộ ngọn núi mây mù bao phủ, trở nên mông lung.

Hoàng Vân và Khổng Trác đều không kêu thảm thiết nữa, toàn bộ đều câm miệng, bọn họ vô cùng hồi hộp, lão tổ núi Bàn đã ra tay, có thể nhanh chóng chém chết tên loài người kia không?

Sở Phong đứng nguyên tại chỗ không động đậy, hai lỗ tai lắng nghe, tức thì thần quang trong hai mắt tăng vọt, hắn muốn nhìn xuyên qua sương mù, thấy rõ hết thảy cảnh vật.

Đồng thời, hắn mở thần giác ra, dường như trên trán ánh lửa đang nhảy nhót, đó là tinh thần lực sung mãn đang tràn ra, càn quét bốn phía, đề phòng.

Con lão tổ chồn vàng này, quả nhiên đạo hạnh cao thâm, ẩn trong bóng tối, như ẩn như hiện, có vài nơi đều có khí tức của lão ta, lão đang cố tình bày mê trận.

Bình Luận (0)
Comment