Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 268: Cuộc Chạm Trán Giữa Hai Cấp Vương

Thánh Khư Chương 268: Cuộc chạm trán giữa hai cấp Vương

Nhất là sinh vật cấp Vương giao tranh, thần giác sẽ đối trùng với nhau, rất khó phong tỏa đối phương.

“Xoẹt.”

Trong lúc đó, sau lưng Sở Phong một đám mây màu đỏ vọt lên, dường như nó tiếp cận chỉ trong chốc lát, chém về phía cổ của hắn, muốn chém đứt đầu của hắn.

Đây là thanh phi kiếm màu đỏ, trong suốt và sáng chói, lớn cỡ bàn tay, sức mạnh vô địch, vượt xa vận tốc âm thanh, nếu như chờ nghe được thanh âm mới phản kích thì đầu đã rơi xuống đất từ lâu rồi.

“Keng.”

Sở Phong quay người đồng thời vung đoản kiếm màu đen ra, lại một lần nữa trúng phi kiếm màu đỏ, tiếng va chạm kim loại chói tai vang lên.

“A...”

Xa xa, một vài con chồn vàng kêu thảm thiết, bởi lần ma sát này còn kèm theo năng lượng thần bí nữa, đó là do sau khi sinh vật cấp Vương mở được gông xiềng tràn ra.

Trong hư không, từng tầng gợn sóng khuếch tán, những con chồn vàng dài đến vài mét, kêu thảm, lăn xuống phía chân núi.

“Vèo.”

Một lần nữa, hào quang màu đỏ lại biến mất, biến mất trong sương mù.

Sở Phong cầm đoản kiếm màu đen trong tay, đặt ở trước mắt quan sát tỉ mỉ, phía trước không có lỗ thủng, mũi kiếm cũng không không bị sao hết, nhưng hắn rất kinh ngạc, thanh kiếm màu đỏ của đối phương thực sự quá cứng, hư hư thực thực có thể ngăn trở màu đen đoản kiếm mà không tổn hại gì.

Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, Sở Phong đã làm thí nghiệm rất nhiều lần, hầu như ngoài hộp đá trên người hắn thì không có gì có thể cản được đoản kiếm màu đen.

“Thật thú vị, chẳng lẽ chỗ truyền thừa thuật ngự kiếm ở núi Bàn còn có một thanh phi kiếm cổ tương ứng nữa?” Sở Phong không hề hoảng sợ, ngược lại hắn lộ ra vẻ mặt khác thường.

Hắn biết một vài Danh Sơn Đại Xuyên có truyền thừa, còn có cổ khí nữa, hắn nghi ngờ rằng thanh phi kiếm màu đỏ kia xuất hiện khi địa cung của núi Bàn mở ra.

“Tiểu huynh đệ quả nhiên rất giỏi, còn trẻ như vậy đã thành sinh vật cấp Vương.” Đúng lúc này, cách đó không xa một ông già đi từ trong sương mù ra, lão ta mặc đạo bào màu vàng, mặt mũi hồng hào, tóc trắng như tuyết bay phấp phới, mắt màu vàng kim nhạt, khí chất xuất trần, có ý nhị tiên phong đạo cốt.

Đây là lão tổ núi Bàn sao?

Lão ta tiếp tục thở dài: “Hai mươi mốt năm trước, trong một lần dị biến quy mô nhỏ ta trở thành Chuẩn Vương. Đến bây giờ ta mới đặt chân đến cảnh giới sinh vật cấp Vương, thực sự khổ cực.”

Sau thời đại văn minh, từng xảy ra mấy lần biến cố thần bí, lần gần nhất là hai mươi mốt năm trước.

Sau đó chính là bây giờ, trời đất triệt để dị biến.

Lão tổ núi Bàn lắc đầu than nhẹ, cụt hứng, đi về phía Sở Phong, xuyên qua sương mù, lão ta cũng không đem phi kiếm ra.

“Rầm.”

Trong chốc lát, Sở Phong lách người sang ngang, tốc độ vượt tốc độ âm thanh, dưới tác dụng của quán tính lao ra cách đó mấy chục mét.

Tại chỗ hắn đứng lúc nãy, một ánh sáng đỏ bổ xuống, “phốc” một ngọn núi bị bổ ra một khe hở lớn sâu hoắm, giống như sắp bị chém thành hai nửa vậy.

Có thể thấy uy lực của thanh phi kiếm này thực sự kinh người.

“Không hổ là chồn vàng, bản tính xảo trá, tàn nhẫn.” Sở Phong nói, lão già kia thoạt nhìn tóc bạc mặt hồng hào, khí chất xuất chúng, nhưng rất lạnh lùng.

Cái gọi là thân thể chỉ là hư ảnh mà thôi, không phải là thân thể thực sự, lão ta muốn đánh lạc hướng Sở Phong, để chân thân ở phía sau tập kích.

“Chàng thanh niên không biết trời cao đất dày, chúng ta bảo ngươi đến núi Bàn thỉnh tội, nhưng ngươi dám đại khai sát giới. Hôm nay, chắc chắn ta sẽ chém đầu ngươi bằng phi kiếm.”

“Giết.”

Lúc này, Sở Phong truy tìm khí tức của chân thân lão ta, lao nhanh trên mặt đất, nhảy khỏi mặt đất, nhảy lên không trung khoảng hơn trăm mét, lướt nhanh về phía trước.

Một ông già xuất hiện, thúc dục phi kiếm màu đỏ, tiến hành chém ngang chẻ dọc Sở Phong, uy thế kinh người, ánh kiếm chiếu sáng toàn bộ đỉnh núi Bàn.

Sau khi tiếp xúc, Sở Phong liền khiến lão ta nhận một trận long hổ tranh bá, hắn sử dụng tuyệt chiêu trong Hình Ý Quyền, bắn về phía lão tổ núi Bàn.

“Ầm ầm ầm”

Tay phải Sở Phong lấy đoản kiếm màu đen, thi triển Long Hình, tay trái thi triển Hổ Hình, đan xen vào nhau, bộc phát ra tiếng nổ lớn.

Không khí nổ tung, phát ra tiếng sấm sét, rồi sau đó tiếng hổ thét, rồng ngâm vang lên, đồng thời một con hổ và một con rồng xuất hiện tại trước mặt Sở Phong.

Chúng cùng hắn lao về phía trước, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.

Đây chính là uy lực của cổ võ, sau khi thân thể con người mở được gông xiềng thì có thể triệu hoán ra sức mạnh còn kinh khủng hơn, long hổ tranh bá hiện hình.

Rầm rầm rầm...

Lão chồn vàng vừa thôi động phi kiếm vừa xuất chưởng, đối kháng với tuyệt chiêu này, không ngừng giao kích.

“Phốc.”

Phi kiếm màu đỏ xẹt qua, suýt nữa bổ trúng cổ Sở Phong, hắn nghiêng người tránh được, nhưng đầu vai lại bị sượt qua, một tia máu lập tức bắn ra.

Thuật ngự kiếm, không chế phi kiếm, trong truyền thuyết cổ đại có thể giết địch ở khoảng cách trăm dăm, quả nhiên đáng sợ. Sở Phong bị trúng một kích, vai đau rát, máu chảy ròng ròng.

Nhưng Hổ Hình ở tay trái của hắn cũng nện trúng người lão tổ núi Bàn, khiến lão ta lảo đảo, khóe miệng có máu chảy ra.

Cao thủ so chiêu không phiền phức mà đơn giản và thô bạo, hầu như đều muốn làm đối thủ bị thương ngay từ đầu.

Sinh vật cấp Vương đánh nhau vô cùng đáng sợ, nếu Chuẩn Vương tham dự vào, chắc chắn sẽ biến thành mưa máu.

Sở Phong không dám khinh thường, hắn vốn định quan sát một lúc nữa, muốn tự mình lĩnh giáo hết thảy bản lĩnh của Thú vương, nhưng hiện tại xem ra chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ gặp nguy hiểm.

Miệng và mũi cả hắn tràn ngập sương trắng, thở như rồng, sau đó nhịp điệu hô hấp thay đổi, hắn đang sử dụng phương pháp hô hấp đặc biệt.

Lão tổ núi Bàn muốn kéo dài khoảng cách, lão ta muốn dùng phi kiếm chém hắn từ xa.

Nhưng Sở Phong tăng tốc, nhanh như chớp, sau khi dùng phương pháp hô hấp đặc biệt, sức mạnh và tốc độ của hắn tăng vọt.

Keng keng keng...

Hai lưỡi kiếm chạm vào nhau, mấy lần Sở Phong đều chém trúng phi kiếm màu đỏ, đánh bật nó ra ngoài. Phi kiếm màu đỏ bị đánh văng ra, phá hủy vách đá trên đỉnh núi.

“Rầm.”

Đúng lúc Sở Phong lách đến phụ cận, nắm đấm siết chặt, hắn vươn người, điên cuồng xuất kích, vừa đề phòng phi kiếm, vừa áp bách thế công của lão tổ núi Bàn.

“Rầm rầm rầm.”

Đây là một lần giao tranh vô cùng kịch liệt, nắm đấm đối nhau, kiếm thể va chạm, năng lượng thần bí nổ bung. Nơi đây, tiếng sấm vang rền, tiếng nổ lớn khôn cùng.

“Grào”

Thời điểm quan trọng, Sở Phong đột ngột phát ra một tiếng Mãng Ngưu Hống, chấn nhiếp tâm thần đối phương.

Lúc lão tổ núi Bàn hơi hoảng hốt, Sở Phong nhanh chóng xuất thủ. Nếu không có phi kiếm ngăn trở, chắc chắn đoản kiếm màu đen trong tay hắn đã đâm trúng thân thể đối phương rồi.

Dù vậy, sau khi quyền ấn của Sở Phong bạo nổ, vẫn như dời núi lấp biển, trút xuống lực lượng kinh khủng không gì sánh nổi, đánh bay lão tổ núi Bàn đi, khiến lão ta ho ra một ngụm máu lớn.

Bình Luận (0)
Comment