Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà nói theo một ý nghĩa nào đó, người lái xe cũng tính là như thân tín của chủ nhân trong cấm khu khi xuất hành ra ngoài, cho nên gã tương đối có lực lượng, khi đối mặt với tiến hóa giả thuộc lĩnh vực Thánh giả trong trận doanh của kẻ địch, mặt mũi tràn ngập vẻ lạnh lẽo vô tình.
“Ngươi nói chuyện với ta như thế? Danh sơn đệ nhất còn chưa diệt vong đâu, bảo chủ nhân của ngươi qua đây!”
Sở Phong bình tĩnh mở lời, một chút cũng không có ý định tránh lui, nếu như dựa theo bối phận mà nói, hiện tại ắn chính là môn đồ của danh sơn đệ nhất, một tên tùy tùng đánh xe không có tư cách nói chuyện cùng hắn như vậy.
“Sơn môn đều bị công phá, ngày hôm nay sẽ bị xóa tên hoàn toàn, ngươi còn nói cái gì mà môn đồ của danh sơn đệ nhất thiên hạ, thực sự cho rằng bản thân là Lê Đà, có thể trấn thế trấn thời đại sao?” Kiếp Minh cười lạnh nói, sau đó lại tiếp tục: “Kể cả Lê Đà, năm đó y dám đi cấm khu làm loạn giết người sao?”
“Sao lại không dám, ta nhớ rõ, Lê Đà năm đó từng dùng một mồi lửa đốt trụi nửa cái cấm khu, sau đó liền phủi mông rời khỏi, cũng chẳng có người nào đi ra truy cứu.”
Sở Phong nói ra, sau đó liếc gã một cái, không thèm để ý đến gã nữa, chỉ nhìn về phía thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên chiến xa cùng với sinh minh trên chiếc xe còn lại.
“Ha hả, môn hộ lụi bại, sắp bị hủy diệt đến nơi còn ở đó mà mạnh miệng, năm xưa Lê Đà hạ độc thủ, người khác không biết là do y làm. Một lát nữa mở to mắt của ngươi, nhìn cho kỹ lão tổ tộc ta huyết tẩy danh sơn đệ nhất như thế nào.”
Thanh niên tóc tím Kiếp Minh dáng người tráng kiệt, khóe miệng treo nụ cười lạnh, gã cảm thấy kết quả trước mắt không cần suy đoán, danh sơn đệ nhất thiên hạ chắc chắn sắp trở thành mây khói trong lịch sử.
Hơn nữa, sắc mặt của gã cực kỳ bất thiện, sát cơ lưu chuyển, gần như vươn ra một bàn tay, muốn túm Sở Phong đi qua, muốn ra tay hành động.
Xích Phong, Vân Thác và Côn Long đều lộ ra ý cười, cảm thấy sắp trút được cơn tức nghẹn bấy lâu.
Sắc mặt Sở Phong trầm xuống, thực sự cho rằng hắn là người hiền lành sao?
Vào giờ khắc này, Vũ Thượng Thiên Tôn quát lên một tiếng, tay áo bồng bềnh, cảnh cáo Kiếp Minh không được phép vọng động!
Đối mặt với người đến từ cấm địa cũng dám cảnh cáo như vậy, hành vi cử chỉ của lão nhân Vũ Thượng khiến không ít người phải giật mình kinh hãi, không cần mạng nữa hay sao? Sau này bị thanh toán thì phải làm thế nào?
Sở Phong thở dài, cũng vô cùng cảm động, cảm thấy nếu như có thể, hắn nhất định phải giúp lão nhân gia kéo dài tuổi thọ, không thể để ông cứ như vậy tọa hóa!
“Kiếp Minh, không được vô lễ!”
Nơi xa truyền đến giọng nói ôn hòa, người trẻ tuổi ngồi trên chiến xa lúc này đã bước xuống, gương mặt trắng nõn, chưa đạt đến mức tuấn mỹ, thế nhưng lại rất hòa khí, nhìn vào cảm giác rất bình dị gần gũi.
Chỉ có điều, nếu người nào cho rằng có thể chọc vào hắn ta thì chính là tìm chết, ngàn sai vạn sai.
Cho dù dáng vẻ hắn ta rất hiền lành, thế nhưng trong vô hình cũng khiến người khác cảm thấy run rẩy một hồi, cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của thanh niên, sinh cơ trong cơ thể kia quá thịnh vượng, giống như áp chế cả tinh hải, nếu thực sự bộc phát ra ngoài, không thể tưởng tượng được, nhất định có thể quét ngang người cùng thế hệ trên thế gian.
“Tào Đức, Tào huynh, chớ để bụng, tên tùy tùng này của ta tính tình chính là như thế, nói thế nào cũng không đổi được.”
Nam tử trẻ tuổi không phải rất anh tuấn lên tiếng, nhìn dáng vẻ vô cùng hiền lành, mái tóc màu tím óng ánh, đồng tử lại là màu bạc, cho nên khi cười lên vẫn khiến người ta kiêng kỵ như cũ.
Song đồng tử là màu trắng, không phải bạch nhãn lang (1) thì chính là yêu ma tuyệt thế, đây chính là một vài sinh vật đáng sợ mà lão Cổ từng nhắc đến, thuận miệng cảm khái một câu.
(1)Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng, cụm từ dùng để chỉ những người ăn cháo đá bát, vô ơn bội nghĩa, không biết đền ơn.
Sau này Sở Phong hỏi thăm, lão Cổ mới nhăn nhó không tình nguyện nói ra, năm đó lão từng suýt chút nữa bị một nên nam tử mắt bạc, ăn tươi nuốt sống.
Không cần nghĩ nhiều, dựa vào tư thái một tay che trời của đại hắc thủ Lê Đà – đại ca nhà lão Cổ, còn có người thiếu chút nữa ăn sống lão đệ nhà người ta, lai lịch nhất định lớn đến dọa người.
Lúc này, Sở Phong cực kỳ nghi ngờ nam từ mắt màu bạc mà lão Cổ gặp phải năm đó chính là sinh linh đến từ cấm khu thứ mười một.
Sở Phong lộ ra ý cười, gật đầu với nam tử mắt bạc kia, gần đây hắn đã có hiểu biết, từng hỏi số chín về ngọn nguồn của tộc Cửu Đầu Điểu, biết được tộc này chính là người hầu của Tứ Kiếp Tước.
Sinh vật của cấm khu thứ mười một chính là Tứ Kiếp Tước, cực kỳ cường đại và đáng sợ.
Tương truyền tổ tiên của tộc Cửu Đầu Điểu chính là Tứ Kiếp Tước có huyết mạch mỏng manh nhất, bởi vì lột xác thất bại, quá nhỏ yếu, cho nên bị đuổi ra khỏi tộc này, hậu thể tôn tử dần dần trở thành Cửu Đầu Điểu.
Có thể nghĩ được, Tứ Kiếp Tước chân chính đáng sợ đến thế nào!
Thế nào gọi là Tứ Kiếp Tước? Có một loại cách nói, tộc này tổng cộng trải qua bốn lần đại kiếp thiên địa, xuyên qua bốn kỷ nguyên, ngay cả khi văn minh tiến hóa diệt vong bốn lần, bọn họ vẫn tồn tại như cũ, gian nan vượt qua bốn lần kiếp nạn tận thế.
Nếu như cách nói này là sự thật, như vậy quá đáng sợ, khó trách lại có tên là Tứ Kiếp Tước, nơi dừng chân cư trú trở thành cấm địa vô địch.
Nam tử có đồng tử màu bạc tên là Kiếp Vô Lượng, trong số lượng cực kỳ ít ỏi cùng độ khó sinh sản cực cao, hắn ta cũng tính như là nhất mạch thuộc dòng chính, thân phận rất cao.
Cấp độ tiến hóa của người này không tính là rất cao, nhưng huyết khí lại bàng bạc như núi như biển, không ngừng chập trùng trong cơ thể, cực kỳ đáng sợ.
Trong cấm địa tự có pháp môn tu hành của riêng mình, con đường mà bọn họ đi tương đối mà nói thì đã rất hoàn mỹ, không giống con đường vẫn phải tìm tòi khai phá của những tiến hóa giả tài giỏi ở ngoại giới, vẫn phải đi nghiệm chứng và tìm kiếm nhiều lần.
Cảnh giới của Kiếp Vô Lượng cao hơn Sở Phong, nhưng mà hắn ta cũng rất khách khí, không bá đạo như thân tín đánh xe của mình.
Trong thời gian trò chuyện ngắn ngủi, hắn ta rất lễ độ, cũng không có bất cứ lời nói quá khích hay vô lễ với Sở Phong, thái độ bình thản, lời hay ý đẹp, có thể nói là bình đẳng đối đãi.