Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cửu sư phó, ngươi đây là lừa ta a?” Sở Phong kêu oan.
Số chín đáp: “Người của danh sơn đệ nhất đều tự mình giết ra uy danh, trước nay chưa từng dựa dẫm vào người trong sư môn, ví dụ như Lê Đà. Khụ, đứa nhỏ kia ưa thích hạ hắc thủ, cái này không đề cập đến cũng được, ví dụ người khác đi, ân, gần như đều là anh hùng cái thế, chỉ có điều... hẳn là chết cả rồi.”
Sở Phong câm nín, đây mà là ví dụ chính diện sao? Đều là mặt trái điển hình thì có.
“Lại nói, ngươi cũng không phải đệ tử của danh sơn đệ nhất, vấn nên rời đi thôi.” Số chín nói như vậy.
“Lão Cửu, người này có cổ quái, có vấn đề lớn!” Lúc này, số sáu vô cùng nghiêm nghị mà lên tiếng, bởi vì hai con mắt của y giống như hai lục kim mâu, giống như muốn xuyên thủng Sở Phong, gắt gao quan sát hắn, đồng thời cảm thụ khí tức của hắn.
Số chín lập tức lên tiếng, cực kỳ trịnh trọng, nói: “Đừng động đến hắn, ta đã sớm nhìn qua rồi, chúng ta đừng chớ động, buông tay không để ý là được.”
“Hả?!”
Sở Phong kinh ngạc, đây là có ý gì, tại sao thái độ của số chín và số sáu lại như thế, bỗng dưng trở nên cực kỳ lạnh lẽo và nghiêm túc, điều này khiến Sở Phong không tài nào hiểu được, căn bản không biết có ẩn tình gì bên trong.
“Cửu sư phó, ngài đây là làm sao?” Sở Phong cất giọng hỏi.
Số chín nghiêm mặt đáp: “Ngươi là người đi ra từ địa phương kia đi ra, chúng ta không chọc nổi, tốt nhất hai bên đừng dây dưa với nhau, trước kia coi như là kết một đoạn thiện duyên đi.”
“Ngươi đi đi, chúng ta không muốn gây chuyện!”
Sở Phong hóa đá, không ngờ hai thân ảnh khô gầy trước mặt lại nói ra những lời như vậy?
Trên thực tế, nếu như để người ở bên ngoài nghe được, chắc chắn sẽ càng thêm chấn động, chuyện này quả thật kinh thiên động địa, sẽ khiến rất nhiều người cảm thấy linh hồn đều run rẩy.
Danh sơn đệ nhất đáng sợ như thế nào, ban nãy còn đánh cho mấy cấm khu biến thành lỗ thủng lớn, kiếm khí thông thiên, vắt ngang qua tương lai cổ kim, kết quả hiện tại cũng tỏ ra kiêng kỵ với một chuyện cùng một người?
“Cửu sư phó, ngài đang nói cái gì, tại sao ta nghe không hiểu?” Sở Phong hỏi.
Thực ra hắn rất muốn hỏi một câu, ta là ai? Tại sao lại như vậy!
“Ngươi ra đời ở địa phương kia, đến từ địa phương kia, có vấn đề lớn, chúng ta không muốn liên lụy vào.” Số chín âm u lên tiếng, thanh âm trầm thấp như tiếng nói của lệ quỷ.
Thân thể Sở Phong chợt cảm thấy lạnh lẽo, đây rốt cuộc là thế nào, tại sao lại khiến hắn cảm thấy một trận mơ hồ cùng kinh dị như thế, lại có chút lạnh run, hắn muốn hỏi đến tận cùng!
Trong lòng Sở Phong run rẩy, lai lịch cùng xuất thân của hắn chẳng lẽ còn có gì đó cổ quái hay sao? Không ngờ lại khiến số chín kiêng kỵ như thế, phải biết là, nơi này chính là danh sơn đệ nhất thiên hạ!
Quá khứ của hắn, chẳng lẽ số chín đã sớm nhìn thấu? Ở cùng một chỗ với sinh linh này thực sự khiến người ta kinh ngạc đến run rẩy!
Đây cũng chính là lý do mà Sở Phong không thích ở chung một chỗ với sinh linh quá mạnh mẽ, bởi vì bất cứ bí mật gì không thể nói, không cẩn thận chút thôi sẽ bị đối phương nhìn thấu.
Nhưng mà, nền móng của hắn, địa phương mà hắn sinh ra, đến tột cùng có vấn đề gì lớn? Hắn cảm thấy rất bình thường, hoàn toàn không có chút gì hiếm lạ để nói.
Ít nhất thì nơi đó vẫn còn kém xa dương gian, từ đỉnh cao tu hành cho đến tích lũy kinh văn của môn phái tiến hóa, lại đến các loại nội tình cấp độ của nền văn minh tiến hóa, nếu đem ra so sánh với dương gian, quả thật không phải cùng một cấp độ.
Sở Phong hỏi: “Cửu sư phó, làm sao càng nói càng dọa người như vậy chứ, đến tột cùng là tình huống gì? Ta nhiều nhất cũng chỉ là có thiên phú tiến hóa đệ nhất, những mặt khác đều không có gì đáng nói.”
Số chín quay đầu nhìn hắn, con ngươi xanh mơn mởn trở nên rất thâm thúy.
Số sáu cũng âm trầm quan sát Sở Phong, cuối cùng vừa nhìn về phía số chín vừa nói: “Da mặt thật dày, thực sự đến từ địa phương kia? Không biết xấu hổ mà xưng đệ nhất thiên hạ a.”
Sắc mặt Sở Phong lập tức đen sì, tại sao lại nói như vậy chứ, không thể vui vẻ thảo luận với nhau một lúc ư, nói như vậy cũng được sao?
“Không phục? Nếu không phải cân nhắc đến xuất thân của ngươi, ta...” Số sáu liếm liếm đôi môi khô khốc, hai mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể tràn đầy sức sống của Sở Phong, nuốt nước miếng đến ực một cái.
Sở Phong lập tức run rẩy, đồng thời cũng cảm thấy không thoải mái, lại lần nữa kiên trì thỉnh giáo, bởi vì hắn thực sự cảm thấy xuất thân của bản thân không có gì đặc biệt.
Bỗng nhiên, trong lòng Sở Phong khẽ động, có chút nghiêm nghị, số chín sẽ không phải nhìn thấy bình đá trên người hắn chứ, bởi vì nhận ra, cho nên mới hiểu lầm thành hắn có lai lịch rất lớn?
Bình đá kia chẳng lẽ còn có bản lĩnh thông thiên triệt địa, có thể xuyên qua cổ kim tương lai, khiến số chín cũng phải kiêng kỵ?
Đã từng có một người, hoặc là từng có một thế lực có quan hệ với bình đá này, chấn nhiếp cổ kim?
Sở Phong ngày càng cảm thấy có loại khả năng này, nếu không thì hắn thực sự không phát hiện ra căn nguyên của chính mình có chỗ nào siêu phàm hơn người, nói về so sánh thì còn kém rất xa những đạo thống ở dương gian, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Mà trên người hắn cũng chỉ có bình đá cùng ba hạt giống là đặc biệt nhất.
“Cửu sư phó, có phải ngài nhìn thấy một số khí vật trên người ta, cho nên mới đoán được ta đến từ nơi nào?” Sở Phong dò hỏi.
Lúc nói chuyện, hắn liền đem Thiên Độn Phù lấy từ chỗ lão Cổ, cùng với lá bùa màu vàng mà Vũ Thượng Thiên Tôn đã đưa cho hắn, đồng thời cũng lấy ra một vài món cổ khí đưa ra ngoài, đưa đến trước mặt hai hoạt thi khô gầy kia.
Hành động này tất nhiên là cố ý, những thứ này chỉ là một số tạp vật, cũng không bao gồm cả bình đá, hắn đang ôm tâm lý ăn may, có lẽ đối phương chưa từng chú ý đến bình đá trên người hắn.
“Mấy thứ đồ lộn xộn rách nát gì thế này, thứ chúng ta chú ý đến chính là xuất thân của ngươi, không có quan hệ gì đến khí vật trên người ngươi.” Số sáu mở miệng nói như vậy.
Sở Phong kinh hãi, vậy mà lại không phải vì bình đá?!
Đối phương cũng không phát hiện điểm dị thường của bình đá, thậm chí còn không biết trên người hắn có loại đồ vật như vậy, xem ra sự thần bí của bình đá đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
Lúc này, bình đá đang được hắn giấu ở bên trong cối xay nhỏ màu xám trong cơ thể, tự thành càn khôn, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.