Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 271 - Chương 270: Trấn Áp (2)

Thánh Khư Chương 270: Trấn áp (2)

Đồng thời hai thanh kiếm đang đấu nhau, ánh kiếm sáng rọi khắp núi, bay thẳng lên cao, xa xa nhìn lại vô cùng lợi hại, giống như kiếm tiên tuyệt thế đang giao tranh.

“Grào.”

Lão tổ núi Bàn ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể phát sáng, máu bốc hơi nhanh hơn, nhưng lão ta vẫn không địch lại được, mấy lần bị đánh đụng vào vách núi.

Nếu không có phi kiếm màu đỏ, lão ta đã bị Sở Phong đánh bại từ lâu rồi.

Mặc dù vậy, lão ta vẫn sở hữu tốc độ vượt tốc độ âm thanh, mang theo cuồng phong, nhảy lên khỏi ngọn núi, nhanh như thiểm điện, lưu lại từng tàn ảnh, trên đường lão ta đi qua không thứ gì còn lành lặn.

“Phốc.”

Thất khiếu của lão chồn vàng chảy máu, sắp không trụ được nữa.

Sở Phong tiếp cận, nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, có một sự sợ hãi không rõ nguyên nhân, dù thần giác của sinh vật cấp Vương đối trùng với nhau, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, điều này cho thấy vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Lập tức, hắn vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt một lần nữa, thân thể căng thẳng.

Từ lúc cảm thấy bất thường, hắn đã nhanh chóng nâng cao phòng ngự, tất cả đều chỉ phát sinh trong một tích tắc, như ánh bình minh đột nhiên lóe sáng lên.

Lông tơ toàn thân Sở Phong dựng đứng, đầu hắn đau như muốn nứt ra, dường như có cái gì đó chui vào trong đầu hắn, khiến thân thể hắn lảo đảo, đứng không vững.

Giữa không trung, có một con chồn vàng không lớn lắm, nó chỉ dài hơn nửa thước, nó đang liều mạng chui vào trong đầu Sở Phong.

Vừa rồi nếu không phải tính cảnh giác của Sở Phong đủ cao, trực giác vô cùng nhạy bén, chắc chắn hắn đã trúng chiêu, bị con chồn này đánh lén thành công. Nhưng dù vậy, hắn cũng phải chịu sự công kích đáng sợ.

“Chết đi, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi.”

Lão tổ núi Bàn quát lên, chân thân của lão ta lao tới, công kích điên cuồng, trên thân thể tràn ra máu cấp Vương, nó bị đốt cháy thành hào quang màu đỏ, cung cấp năng lượng thần bí cho lão ta.

Lão liều mạng công kích Sở Phong, tạo cơ hội cho con chồn màu vàng kim được hóa ra từ tinh thần lực trên không trung.

Đây là bản lĩnh mà lão ta nhận được khi mở được gông xiềng thứ hai, tựa như thần thông, có thể tạo ra một cá thể độc lập bằng tinh thần, giống như một phân thân khác. Nó vẫn luôn trốn ở trong tối, chờ đợi cơ hội có thể lao ra đánh lén Sở Phong, sau đó chiếm giữ thân thể hắn.

Đây là sát chiêu của lão chồn vàng, nhưng cũng không dễ thực hiện. Cho nên lão ta muốn đánh lừa Sở Phong, chờ thời khắc mấu chốt sẽ đột nhiên ra tay.

Kỳ thật, Sở Phong cũng có đề phòng, bởi lúc tiến hành Ngưu Ma Hống, hắn từng khiến tinh thần lão chồn vàng ngẩn ngơ, khi đó hắn đã thấy nghi ngờ.

Hắn biết rõ dòng tộc này có tinh thần lực vượt xa người thường, hơn hẳn những chủng tộc khác. Âm công Ngưu Ma dễ dàng có hiệu quả như thế, khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Lão chồn vàng một mực mơ ước thân thể cấp Vương của Sở Phong, một khi có được, thể tinh thần độc lập kia sẽ có chỗ trú, sở hữu được một thân thể chân chính.

Khi lão chiếm được thân thể của Sở Phong, chẳng khác nào song Vương, thực lực sẽ tăng vọt.

“Giết.”

Lão tổ núi Bàn quát lớn, điên cuồng thôi động tinh thần lực, con chồn nhỏ màu vàng kia liều mạng chui vào trong đầu Sở Phong, hận không thể chiếm giữ ngay lập tức.

“Cút!”

Sở Phong quát lớn, mặc dù đầu đau muốn nứt, nhưng ý thức của hắn vẫn rất thanh tỉnh, hắn sử dụng phương pháp hô hấp đặc biệt, miệng hắn phun ra hào quang trắng như tuyết.

“Grào”

Đồng thời, hắn rống to một tiếng, sử dụng Đại Lực Ngưu Ma Quyền, cộng với Ngưu Ma Hống, đây là phương pháp công kích tinh thần, có thể đối kháng với sự xâm nhập của thần giác.

“Sao có thể?” Lão tổ núi Bàn phẫn nộ hét lớn.

Lão ta ẩn nhẫn đã lâu, chính là đợi thời khắc mấu chốt để tung sát chiêu, cướp một thân thể cấp Vương, nhưng giờ đây lão ta phát hiện ra mình đang đối đầu với một kẻ mình đồng da sắt, căn bản không thể chui vào trong thân thể này.

Nếu đổi thành một thú vương khác, chắc chắn lão ta đã chiếm được thân thể cấp Vương rồi, lão chồn vàng có tự tin như vậy, lão ta có tinh thần lực không ai sánh bằng, dị tộc khác căn bản không có khả năng đối kháng.

Nhưng bây giờ, lão ta đang gặp phải một phiền toái lớn, từ lúc Sở Phong sử dụng phương pháp hô hấp đặc biệt, không riêng gì năng lượng thần bí đang tràn ngập trong máu thịt hắn, tinh thần lực của hắn cũng như đang hô hấp theo, tăng vọt một bậc.

Lúc này, Sở Phong cũng lắp bắp kinh hãi, lần đầu tiên cảm thụ được tinh thần thể cũng có thể tiến hành hô hấp, trong nháy mắt trán của hắn tràn ra ánh lửa màu bạc, đó là tinh thần lực sung mãn, giống như muốn đốt cháy vạn vật.

“A...”

Con chồn vàng dài hơn nửa thước kia rơi từ giữa không trung xuống, quằn quại, hét lên thê lương, tinh thần lực của nó không thể địch lại được Sở Phong, bị đốt cháy đến mức bị thương nặng.

Nó thống khổ thét chói tai, bởi hy vọng đã mất, bản thân sắp tiêu tùng rồi.

Ánh sáng màu bạc nhảy lên trước trán Sở Phong, như một vị thần đột nhiên thức tỉnh, vô cùng chói mắt, khiến cho cả người của hắn đều được phủ lên một tầng hào quang thần thánh.

"Giết!"

Hắn quát một tiếng, vọt lên trước, một luồng ánh sáng màu bạc trước trán hắn bay ra, đó là tinh thần lực thuần túy nhất, đốt cháy còn chồn vàng dài hơn nửa thước đó.

Nó kêu thảm, trốn về phía Lão tổ núi Bàn, rồi bỗng nhiên chui vào bên trong đầu của lão ta.

Ầm!

Sở Phong cũng theo tới, một quyền đấm thẳng đến, đánh cho Lão tổ núi Bàn đang đau đầu như muốn nứt bay ngang ra, khắp người toàn là vết rách, máu tươi tung tóe, suýt nữa đã tan xác.

Tinh thần của Lão tổ núi Bàn gặp phải phản phệ nên vô cùng thống khổ, Sau khi lão ta mở được sợi gông xiềng thứ hai thì thu hoạch được sát chiêu gần như là thần thông, thế mà giờ lại mất đi hiệu lực, bản thân mình còn bị phản phệ.

Đinh!

Bết bát nhất chính là tinh thần lực của lão ta gặp nạn, khiến cho phi kiếm màu đỏ xoay quanh bên người lão ta cũng mất khống chế mà rơi xuống mặt đất, không còn có thể che chở cho lão ta nữa.

Sở Phong thu hồi đoản kiếm màu đen, nhanh chân đi thẳng về phía trước. Giờ khắc này trán hắn phát sáng, tinh thần lực sung mãn, bên trong nhục thân còn ẩn chứa sức mạnh kinh khủng của cấp Vương.

Đại cục đã định!

Theo một quyền Sở Phong đánh ra, Lão tổ núi Bàn kêu thảm, bị đánh bay ra ngoài hai mươi mấy mét, đâm vào vách đá, cả người bị khảm vào bên trong ngọn núi, xung quanh đó cũng rạn nứt.

"Người trẻ tuổi, dừng ở đây được chứ? Ta có thể đền bù cho ngươi." Lão tổ núi Bàn chịu thua, từ bên trong vách núi chui ra, thân thể đau nhức kịch liệt, khóe miệng tràn ra bọt máu.

"Giết ngươi cũng xem như là đền bù cho ta rồi." Sở Phong bình tĩnh nói, hắn đến đây bình sơn diệt trại, chính là vì muốn lập uy, muốn một mình trấn sát một tộc, cảnh cáo những người dám vọng tưởng đụng tới cha mẹ của hắn.

"Ngươi phải biết, ta là một thành viên trong liên minh của Khổng Tước Vương." Lão tổ núi Bàn nói, mặc dù hạ thấp tư thái, nhưng mơ hồ trong đó cũng có ý uy hiếp.

Sở Phong nhanh chân ép tới đằng trước, đằng đằng sát khí nói: "Ngươi dám đe doạ ta? Bất kể nó là liên minh gì, cho dù bây giờ Khổng Tước Vương tới ta cũng sẽ giết ngươi như thường.”

Bình Luận (0)
Comment