Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ầm ầm!
Kim hồng hoành không, ngân quang trút xuống, Sở Phong đi theo đám người trở lại chiến trường tam phương.
Hắn muốn âm thầm liên lạc và giúp đỡ một số cố nhân, nhưng lại phát hiện không phù hợp cho lắm, không có cơ hội, chỉ có điều lúc trước bọn họ quả thực có ước định, hi vọng những người kia đều sẽ đi vào bí cảnh.
Đến cuối cùng, hắn thông qua Vũ Thượng Thiên Tôn để liên hệ với Thanh Âm tiên tử, âm thầm gặp mặt.
“Ta hỏi lại một lần, nàng muốn thế nào?!” Trong lều trướng của Vũ Thượng Thiên Tôn, Sở Phong rất nghiêm túc hỏi Thanh Âm tiên tử.
Hắn muốn tiến hành một lần cố gắng cuối cùng, nếu như đối phương không thừa nhận, không muốn làm mẹ của tiểu đạo sĩ, kiếp này xin từ biết tại đây, như vậy là được rồi, hắn hoàn toàn từ bỏ.
Việc nên làm cũng đã làm, vì hắn không muốn để những chuyện này trở thành ràng buộc trên con đường tiến hóa sau này của mình.
Sở Phong đi đến bên cạnh Thanh Âm tiên tử, nhìn nàng, chờ nàng trả lời.
Thanh Âm, phong hoa tuyệt thế, một thân tuyết y, tóc đen xõa ra, gương mặt trắng nõn, con ngươi sâu thẳm, không linh mà xuất trần, được xưng là tuyệt mỹ, mỹ nhân có một không hai của dương gian.
Thế nhưng, hiện tại nàng ta lại rất bình thản, cũng vô cùng lãnh tĩnh, hờ hững nhìn về phía Sở Phong.
Sở Phong bỗng nổi giận, nghĩ đến tiểu đạo sĩ, lại nhớ đến Tần Lạc Âm năm đó, lúc này lại nhìn vào sự hờ hững cùng lạnh lùng của Thanh Âm, hắn ôm chầm lấy cần cổ trắng ngần của nàng, nói: “Tỉnh lại!”
Thanh Âm chấn kinh, đột nhiên nhìn thẳng vào hắn, không ngờ được Sở Phong lại đột nhiên ôm lấy cổ mình?!
Trên cái ót tinh tế trắng mịn như ngọc dương chi của Thanh Âm tiên tử nổi lên một tầng da gà, nàng không ngờ lại bị Sở Phong ôm cổ, cùng người tiếp xúc thân mật.
Trong nháy mắt quay đầu, trán của nàng, chiếc mũi tinh tế có thể lập tức cảm nhận được mùi hương, ngay cả đôi môi hồng nhuận căng mọng cũng gần như đã chạm sát đến mặt của Sở Phong, cảm nhận từng làn hơi thở ấm áp phả đến, cọ nhẹ lên mặt của nàng.
Đồng tử của Tần Lạc Âm co lại, xuất hiện phù hiệu màu bạc, thân thể thon dài kéo căng, mái tóc đen bay lên, cả người tản ra sát khí, vốn dĩ là tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, lúc này lại vô cùng lăng lệ, trong nháy mắt giống như đã hóa thành ma tiên loạn thế.
Nhưng mà, còn chưa đợi nàng kịp nói gì thì Sở Phong đã ôm chặt cần cổ thon dài như thiên nga, trực tiếp mở miệng cướp lời trước: “Muốn trở mặt đúng không? Tuyệt tình như vậy, nàng thực sự không cần đứa nhỏ nữa? Nó cũng là máu mủ của nàng, là dòng dõi của nàng, không phải của một mình ta.”
Toàn thân Thanh Âm tiên tử trắng sáng tựa tuyết, làn da dâng lên thần mang, muốn tiến hành phản kích, nhưng sau khi nghe được những lời này thì động tác liền ngừng lại, ánh mắt nàng sắc bén như thần kiếm, quét thẳng vào Sở Phong, khiến trong lòng hắn nhoi nhói.
Nàng tất nhiên cảm nhận được đối phương chính là cố ý, muốn lớn tiếng dọa người trước? Ánh mắt của nàng ngày càng tỏa ra quang mang khiếp người.
Nhưng Sở Phong vẫn bất vi sở động, cánh tay phải càng dùng sức ôm lấy cổ của Thanh Âm, khiến trán của mình mà trán của nàng áp sát cùng một chỗ, nhỏ nhẹ nói: “Đều là lão phu thê rồi, nghịch cái gì?!”
“Buông tay!” Thanh Âm tiên tử quát lớn, sát khí đằng đằng, đây cũng không phải lời uy hiếp đơn thuần, mà là thực sự muốn động thủ.
Sở Phong thở dài, hắn căn bản không muốn thao thao bất tuyệt giảng đạo lý gì nữa, bởi vì lần trước hắn đã nói hết rồi, ngày hôm nay chỉ muốn một câu cuối cùng.
Nếu như chuyển thế của Tần Lạc Âm vẫn tuyệt tình như cũ, không có gì thay đổi, vậy hắn sẽ hoàn toàn từ bỏ, không nói nhiều thêm bất cứ thứ gì nữa.
Hai mắt hắn sáng ngời, trầm giọng nói: “Ta hỏi lại nàng một lần cuối cùng, nàng muốn bỏ lại hết thảy những thứ liên quan đến tiểu âm gian sao, triệt để rời xa ta cùng con?!”
Mái tóc Thanh Âm tiên tử phấp phới lay động, óng ánh xán lạn, một đôi mặt đẹp tựa cầu vồng, lúc này đang tỏa ra chùm sáng khiến người ta kinh sợ, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy sự lạnh lẽo, không hề bị lay động, vẫn lãnh đạm như cũ, cũng vô cùng kiên quyết mà nói: “Ta lặp lại lần nữa, buông tay!”
“Đây chính là quyết định cuối cùng của ngươi?” Sở Phong giận.
“Những gì nên nói thì lần trước ta đều nói rồi!” Tần Lạc Âm lạnh giọng nói khẽ, sau đó đột ngột ngẩng đầu, kéo ra khoảng cách với Sở Phong, càng tỏ ra kiên định.
Sắc mặt Sở Phong tái xanh, sát khí đằng đằng, hắn nhớ lại những lời mà Thanh Âm đã nói lần trước, rằng nàng ta đã có người trong lòng, chính là nhân vật thần thoại trong thần thoại thời tiền sử, mà nàng với Sở Phong không thể nào có khả năng đi cùng nhau nữa.
Thanh Âm trước mặt giống hệt lần trước, rất hờ hững, cũng rất kiên quyết, loại thái độ cùng lời nói kia đều thể hiện rõ thái độ cùng tâm ý không có gì thay đổi của nàng.
“Ta sớm muộn cũng xử lý kẻ đó!” Sở Phong lạnh giọng nói.
Thanh Thi tiên tử bình tĩnh mở miệng, nói: “Ngươi không có cơ hội đó đâu, vẫn nên đi đi, sớm rời khơi này, ta biết ngươi và danh sơn đệ nhất không có quan hệ gì.”
Hiển nhiên nàng đã nghe được những chuyện xảy ra ở danh sơn đệ nhất, lại thêm bản thân nàng ta chính là thiên nữ chuyển thế của Mộng Cổ Đạo, hiểu rõ nội tình của danh sơn đệ nhất, cho nên đoán được Sở Phong không phải đệ tử của danh sơn đệ nhất.
Ngoại giới cũng có người hoài nghi, hiển nhiên là những gì mà số chín và số sáu đã nói đã làm tan rã vô số hào quang ánh sáng trên người Sở Phong.
“Một kiếp này, ta đã không còn là Tần Lạc Âm, ta là Thanh Âm, tiểu âm gian chẳng qua là một đoạn ngắn ngủi trong sinh mệnh của ta, biển cả thành bụi, chuyện xưa như khói, mong ngươi... một đường thuận lợi, đi đi!”
Thanh Âm tiên tử phát sáng, thân thể muốn khéo ra khoảng cách, tỏa ra ánh vàng trong đại trướng.
Không thể nghi ngờ, đời này của nàng đã thức tỉnh một số thần năng của kiếp trước, trên con đường tiến hóa này sẽ đi được vô cùng xa, nàng muốn siêu thoát, trở thành tiến hóa giả chung cực.
Hiện tại Thanh Âm đã rất cường đại!
“Nếu như đứa bé kia có thể tái xuất hiện, nếu nó gặp nạn, ngươi có thể đến tìm ta, ta sẽ đi cứu nó!” Đây là lời hứa hẹn sau cùng của nàng.
Sở Phong nghe được những lời này, lập tức không còn tiếp xúc cơ thể với nàng nữa, trực tiếp buông người trong lòng ra, đứng trong đại trướng, khôi phục lại vẻ lãnh đạm, nói: “Không cần, nếu thực sự có một ngày ta tìm thấy nó, bản thân ta cũng có thể chăm sóc tốt cho nó, che chở nó cả đời vô lo, ai cũng không thể làm hại nó!