Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2717 - Chương 2718: Bỏ Chồng Bỏ Con (2)

Thánh Khư Chương 2718: Bỏ chồng bỏ con (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thanh Âm tiên tử nói: “Ngươi đi đi, nếu như bị người ta phát hiện bản thân không hề có quan hệ trực tiếp với danh sơn đệ nhất, hoàn cảnh của ngươi sẽ rất nguy hiểm, không thể thoát khỏi vùng chiến trường này!”

Hiện tại nàng cùng Sở Phong, tuy chỉ cách nhau một thước nhưng lại giống như cách cả thiên nhai, khoảng cách xa xôi vạn dặm.

“Ta có thể đi đến một bước này, không phải là vì có quan hệ với người nào, ta dựa vào chính mình cũng có thể quật khởi đến cuối cùng, phá vỡ các loại thần thoại!” Sở Phong xoay người rời đi.

Nên nói đều đã nói, vì tĩnh nghĩa với tiểu âm gian, vì tiểu đạo sĩ, hắn đã tiến hành nỗ lực đến cùng, hiện tại cũng không muốn tiếp tục.

Sở Phong đi ra ngoài đại trướng.

Vũ Thượng xuất hiện, khẽ thở dài: “Rất khúc chiết, nhưng ngươi cứ thế từ bỏ sao?”

“Đúng!” Sở Phong gật đầu, nhưng cuối cùng lại hơi dừng bước, nói: “Hiện tại nàng ấy đã không phải là người kia mà ta muốn nhìn thấy.”

Vũ Thượng Thiên Tôn than thở, loại sự tình này ông không có đề nghị gì, cũng sẽ không đưa ý kiến, nhưng lại ngăn cản Sở Phong, bảo hắn chờ một lát, không nên rời khỏi.

Lúc này, Thanh Âm tiên tử từ bên cạnh đi qua, phiêu đãng đi xa.

“Cứ như vậy không giữ lại?” Vũ Thượng Thiên Tôn lại lên tiếng lần nữa, ông là người từng trải, lo Sở Phong sau này sẽ nuối tiếc.

Sở Phong lắc đầu, đáp: “Hiện tại không cần thiết, nói tóm lại, vận là ta chưa đủ cường đại, sẽ có một ngày, khi ta đưa tay liền có thể trấn áp thần thoại trong thần thoại, còn cái gì không thể nghịch chuyển? Nếu như ta đủ mạnh, tất nhiên có thể thức tỉnh nàng của tiểu âm gian, khiến nàng tái hiện. Được rồi, vẫn nên đường ai người nấy đi thôi, cứ buông tay cũng tốt, đạo tâm của ta ngày càng kiên cố, lần đi đạp gió rẽ sóng này, côn bằng giương cánh phá thiên vũ!”

Sau đó, Sở Phong lộ ra vẻ nghi ngờ, hỏi tại sao Vũ Thượng Thiên Tôn lại giữ hắn lại.

“Ta muốn đưa ngươi một món khí vật!” Vũ Thượng Thiên Tôn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định như vậy, đây là suy nghĩ lúc trước của ông, biết sinh mệnh bản thân không còn được bao lâu, muốn chuẩn bị đem món cổ khí nọ tặng cho Tào Đức.”

Sở Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn thấy ông trịnh trọng như vậy, thứ kia rốt cuộc là vật gì?

Chỉ có điều, hắn cũng lập tức hiểu rõ tâm thái của lão nhân, cảm thấy bản thân sắp không được, sinh mệnh đã khô cạn, đây chính là phó thác trước lúc lâm chung, để Sở Phong mang khí vật kia rời đi.

Sở Phong nói: “Tiền bối, ngài không có việc gì, ta sẽ vì ngài tìm kiếm những kỳ dược thiên địa có công dụng kéo dài thọ nguyên!”

Hắn biết, dược thảo bình thường không có hiệu quả với Vũ Thượng, cần đến vật chất kỳ trân hiếm thế mới có thể.

“Vô dụng, tình huống bản thân ta thế nào ta hiểu rõ, có lẽ chỉ còn thời gian một hai tháng nữa, sắp trở về với cát bụi.” Ông thở dài.

Lúc này, mái tóc Vũ Thượng Thiên Tôn trắng xóa, gương mặt già nua nhăn nheo, đôi mắt vẩn đục không còn ánh sáng, tuy là Thiên Tôn, nhưng cả đời lại long đong, ba người con đều chết sớm, ngay cả cháu trai duy nhất cũng bỏ mạng.

Mà mấy hậu đại này của ông, ai nấy đều có thiên phú kinh người, ví dụ như có người xếp trong top ba Thần Vương đứng đầu dương gian, nhưng cũng rất đáng tiếc, toàn bộ đều mất sớm khi còn rất trẻ.

Mặc dù Vũ Thượng Thiên Tôn không có chứng cứ gì, nhưng trực giác nói cho ông biết, nữ nhi cùng hai người con trai của mình đều bị người khác hãm hại mà chết, đây chính là nỗi đau cả đời của ông, cả một đời đều là u ám, gian khổ, không có chút vui vẻ cùng tươi sáng nào có thể nói.

Thân là Thiên Tôn, nhưng lại không có lấy một nhi tử, không có bất cứ hậu nhân nào lưu lại, ngay cả mấy đệ tử cũng bị ông đưa đi, sợ bọn họ gặp điều bất trắc.

Nhưng mà, sau đó ông cũng nghe được tin dữ, có đệ tử đã chết đi, bị người ta diệt sạch.

Hết thảy cũng chỉ vì có người nhớ mãi không quên món cổ khí trong gia tộc của Thiên Tôn Vũ Thượng, muốn chiếm làm của riêng, đồng thời cũng không muốn để lộ ra ngoài, khiến cả thiên hạ đều biết.

Khi Vũ Thượng Thiên Tôn nói chuyện với Sở Phong, đều là âm thầm truyền âm, mặc dù là vậy, ông vẫn có chút lo lắng, sợ làm hại đến hắn.

Điểm duy nhất khiến ông yên tâm chính là kiếm khí thông thiên mà danh sơn đệ nhất bổ ra ban nãy, trực tiếp chém xuyên qua mấy cấm địa, chân chính trấn nhiếp thiên hạ, mặc dù trong bóng tối vẫn luôn có người khóa chặt ông, nhưng hiện tại có lẽ đã tạm thời rời khỏi.

Vũ Thượng Thiên Tôn có loại cảm giác, cả người gần như thả lỏng không ít, một ngọn núi lớn vô hình đè ép trong lòng bấy lâu cũng tạm thời được buông xuống khỏi người.

Khi ông nói ra những lời này, Sở Phong cảm thấy rất sửng sốt, có một thế lực đáng sợ nào đó vẫn một mực ngấp nghé bí khí của gia tộc Vũ Thượng Thiên Tôn, hơn nữa còn giám sát ông trong thời gian rất dài?

Đồng thời, Sở Phong cũng không thể hiểu nổi, thà rằng như vậy, trực tiếp xuống tay độc ác, bắt đi Vũ Thượng Thiên Tôn là được không phải sao.

Vũ Thượng đáp: “Bọn chúng không dám, bởi vì tổ thượng từng bố trí cấm chế ở sâu trong hồn quang của ta, không có cách nào giải, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, manh mối trong hồn quang sẽ biến mất, vĩnh viễn không thể truy tìm món khí vật kia nữa.”

Sở Phong ngày càng kinh hãi, đến tột cùng là thứ gì, tại sao cần phải huy động nhân lực như thế?

“Một món khí vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, được người ta cho rằng không khả năng tồn tại, từng nhất khí trấn áp chư thiên, không cần biết qua bao thời đại, thậm chí là kỷ nguyên này, nó đã sớm bị người đời quên lãng, nhưng một khi xuất thế, vẫn có thể chiếu sáng chư thiên vạn giới như cũ!”

Nói đến đây, trong mắt Vũ Thượng Thiên Tôn lóe ra ánh sáng kinh người, giờ khắc này, dường như tất cả cực khổ, tất cả ngăn trở và hắc ám trong nhân sinh đều tiêu biến sạch sẽ, ông tựa như thu được một phần sinh cơ, tinh thần không khỏi phấn chấn lên một chút.

Sở Phong kinh hãi, thứ kia rốt cuộc là cái gì, chẳng trách lại có người nhớ mãi không quên. Nếu thực sự bất phàm như vậy, ngay cả lão quái vật không biết đã ngủ say bao nhiêu năm tháng thời đại cũng đều thức tỉnh, xông ra khỏi quan tài mà sống dậy.

“Tiền bối, món đồ kia ta không thể nhận, ngài giữ lại đi thôi, ta sẽ tìm cho ngài đại dược, để ngài lại sống thêm vạn năm!”

Vũ Thượng cười chua chát, nghĩ đến trưởng tử thiên tư ngút trời của mình, lại nhớ đến con gái Thần Vương quét ngang thiên hạ, cùng với cháu trai – huyết mạch cuối cùng của mình, tất cả đều tạ thế, chết không rõ ràng, ông cảm thấy nhân sinh của mình đã sớm kết thúc, không có vui vẻ khoái hoạt, đời này đều là trải qua đau khổ, bị giày vò trong bi thương cô độc, trầm luân trong bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment