Sở Phong xuống núi, dựa vào thần giác cấp Vương tìm kiếm xung quanh dãy núi, dùng từng mũi tên bắn giết. Lúc giữa đường, khi đi qua mấy cái thôn xóm, hắn lên cơn giận dữ.
Mấy ngày qua, tất cả thôn trang xung quanh núi Bàn đều trống rỗng, rất nhiều người đều chạy, ở lại thì bị huyết tẩy, trở thành lương thực của nhất mạch núi Bàn.
"Giết!"
Sở Phong truy kích, không muốn buông tha cho con thú.
Cuối cùng, hắn bắn giết chín mươi mấy con chồn dị biến, từ dài mấy mét đến dài mười mấy mét, một trăm mũi tên sắt gần như đã bị tiêu hao hết.
Khi Sở Phong một lần nữa trở lại núi Bàn, Khổng Trác và Hoàng Vân nhìn hắn, giống như đang đối mặt với Ma Thần, lạnh lẽo đến run rẩy, bọn chúng thực sự bị dọa sợ.
Lúc đầu chính là hai người này hợp mưu, kêu gào bảo Sở Phong đến núi Bàn bồi tội, muốn nhục nhã hắn. Bọn chúng không ngờ rằng Sở Phong thật dám đến, đồng thời còn một thân một mình san bằng núi Bàn, chém giết một tộc!
Ngay cả Thú vương ở nơi đây cũng bị hắn giết, nghe mà rợn cả người.
Phốc!
Sở Phong cầm đoản kiếm màu đen, chém mấy kiếm, khiến bọn chúng hoàn toàn mất đi lực công kích.
Hắn liên hệ với Lục Thông, nói: "Lục lão, tôi đã san bằng ngọn núi này rồi!"
Chỉ một câu đã khiến cho Lục Thông rung động, hơn nửa ngày cũng không nói gì. Mặc dù ông ta đã sơm dự đoán được kết quả nhưng mà khi nhận được tin tức vẫn cảm thấy khó tin, Sở Phong quả nhiên nghịch thiên!
Một người đánh hạ một tòa danh sơn, trấn áp một tộc, giết chết một vị Thú vương lâu đời, đây là hành động vĩ đại cỡ nào?
Sở Phong nói cho ông ta biết, những hung thú mà hắn hứa sẽ đưa cho phòng thí nghiệm giờ chỉ còn hai con, những con khác đều đã bị giết hết rồi.
Lục Thông lại bị dạo cho ngơ ngác, há to miệng, rốt cuộc không thể nói ra lời.
Núi Bàn, Sở Phong tìm được chiếc phi kiếm màu đỏ kia từ trong đống đất đá. Nó chỉ dài bằng bàn tay, toàn thân đỏ tươi, óng ánh ướt át, cực kỳ diễm lệ.
Không biết là được rèn đúc từ loại chất liệu nào mà khi va chạm với đoản kiếm màu đen hàng trăm hàng ngàn lần, cũng không lưu lại bất cứ vết tích gì, quả thực khó có thể phá vỡ.
"Chỉ lớn bằng bàn tay, là phi kiếm chân chính!" Sở Phong tin chắc, đây không thể nào là do lão chồn vàng rèn đúc được, đây là một món cổ khí thần bí.
Nó không chỉ cứng rắn, sắc bén mà còn vô cùng tinh mỹ, đỏ tươi sáng long lanh, hiếm thấy trên đời.
"Thật sự là đồ tốt." Sở Phong tán thưởng.
Hắn nóng vội đi ra sau núi. Hắn rất muốn lấy được thuật ngự kiếm kinh thế hãi tục đó, bởi vì lực công kích của nó thực sự quá bất phàm, vượt xa năng lực thông thường.
Sở Phong tin tưởng, một khi nắm giữ thuật ngự kiếm thì chiến lực của hắn sẽ tăng lên một bước lớn!
Bên ngoài rất không yên bình.
Trong mắt của tất cả mọi người, tộc Khổng Tước, nhất mạch núi Bàn cùng nhau tạo áp lực nên tình cảnh của Sở Phong vô cùng gian nan. Cuối cùng là nên đi hay ở cũng là một vấn đề rất khó giải quyết.
"Cuối cùng Sở Phong sẽ làm như thế nào?"
"Hẳn là tránh đầu sóng ngọn gió, chuyện này cũng không có gì mất mặt, tôi thấy như vậy mới là thượng sách.”
Một số người đang bàn luận.
Ngoại trừ Lục Thông ra, không ai biết Sở Phong đã một thân một mình đáng hạ một ngọn danh sơn!
Ngay cả các đại tài phiệt cũng không ngờ rằng núi Bàn đã xuất hiện sự hỗn loạn vô cùng lớn!
Phía sau núi, liễu đỏ đào xanh, khung cảnh quả thực giống như là thế ngoại đào nguyên. Các loại hoa cỏ cây cối xanh tươi um tùm, nụ hoa mọc thành từng cụm, những giọt sương óng ánh lăn trên lá cây, còn có những tia sáng màu vàng nhảy nhót trong không khí đến màn sương cũng không thể che lấp cđược, nhìn giống như mỹ nhân yểu điệu thướt tha nhảy múa khắp mọi nơi, khiến cho phủ đệ tăng thêm mấy phần cảm giác tiên gia.
Đình đài được tô điểm bởi suối chảy thác tuôn, tọa lạc ở bên cây cầu nhỏ cạnh dòng nước.
Sở Phong đứng ở chỗ này, thưởng thức mỹ cảnh lộ ra bên trong bức tranh thiên nhiên mỹ lệ, mũi ngửi được hương thơm ngát, tâm thần thoải mái, đây là một địa phương tốt để tu thân.
Hắn nghỉ chân một lát, sau đó liền vượt qua cây cỏ xanh um phía sau núi, đi tới chốn bồng lai đang bừng bừng sức sống.
Núi Bàn chắc chắn không phải nơi là bình thường, nếu không cũng sẽ không giúp con chồn vàng già kia mở ra được hai đạo gông xiềng của Thú vương, đồng thời cũng luyện thành thuật Ngự Kiếm.
"Dị thụ!"
Sở Phong nhìn quanh một chút liền thấy có mấy cái cây trông vô cùng kì lạ đang cắm rễ ở phía trước hàng rào bên trong vườn, nơi này chính là nơi quan trọng nhất của núi Bàn, có thể giúp con người và chim muông mãnh thú tiến hóa cực nhanh, nó cũng tràn đầy các loại thực vật thần bí.
Một cây, hai cây. . .
Sở Phong vừa đếm vừa thấy vô cùng ngạc nhiên, ở đây có tới năm cây nhỏ thần bí, còn dị thảo thì không cần phải nói, số lượng đến hơn năm mươi cây, tươi mới ướt át, nhìn giống như được ngọc thạch khắc thành.
"Đây chính là tinh túy do một toà danh sơn thai nghén ra sao?"
Hắn vừa nhìn vừa cảm thán, ở nơi khác tìm được một cây đã thấy vô cùng bất ngờ rồi, mà ở bên trong sơn mạch này bây giờ xuất hiện cả một mảnh xanh um, nơi đây trông giống như một khu vườn thuốc giá trị liên thành của tiên gia!
Đối với người bình thường mà nói, nơi này xác thực có thể xưng là dược thảo tiên gia, bởi vì trái cây ở nơi đây kết ra có thể giúp người ta tiến hóa thần tốc trong thời gian rất ngắn, trở thành dị nhân có thực lực phi phàm.
Những cây nhỏ kia đều cao tầm hai, ba thước, màu sắc không giống nhau, vô cùng tươi đẹp, trong đó còn có một cây có dáng vẻ tương đối đặc biệt, nó cao gần hai mét, toàn thân đỏ tươi như mã não, đến cả các phiến lá cũng đều đỏ như lửa, vô cùng đẹp đẽ, có thể xem như là một cây "Đại thụ".
Sở Phong suy đoán, con chồn vàng già có thể tiến vào cảnh giới Gông Xiềng cấp hai chắc chắc có liên quan với cái cây này. Những cái cây khác hẳn là không có được dược hiệu lớn như vậy.
Đáng tiếc là, trên những cây dị thụ này đều không có trái cây, tất cả đều đã bị hái sạch sành sanh.
Sở Phong cũng không tiếc nuối chút nào, trên núi Bàn có một con thú vương, hai Chuẩn Vương cùng với gần trăm con dị thú, nơi này làm sao còn có thể tồn tại chút dị quả nào được, chắc chắn đã bị chúng hái sạch sẽ từ lâu rồi.
Bên trong mấy chục cây dị thảo có hai cây bây giờ còn đang ở nở hoa, hương hoa tỏa ra khắp chốn thấm ruột thấm gan, Sở Phong ngồi xổm xuống, vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, thử hấp thu những phấn hoa này.
Thế nhưng, một lát sau hắn liền thấy thất vọng, loại dị thảo cấp bậc này đối với hắn không có hiệu quả gì.
Thực ra chuyện này cũng có thể đoán được, hắn bây giờ đã là sinh vật cấp Vương, những thực vật bình thường có thể xúc tiến thân thể tiến hóa đối với hắn đã trở nên vô dụng.
Nơi này cũng chỉ còn có cây "Đại thụ" đỏ tươi cao gần hai mét kia là có thể có tác dụng với hắn, thế nhưng hiện tại nó cũng chưa ra hoa, hắn chỉ có thể chờ đợi tới năm sau.
Đây chính là chỗ tốt của danh sơn, hết thảy cây cỏ ở nơi này đều có thể tái sinh trưởng mỗi năm, triền miên nở hoa kết quả, không bị giới hạn ở một lần.