Các nhà tài phiệt lớn vì sao lại liều mạng tấn công giành quyền sở hữu một tòa danh sơn, dù cho máu chảy đầy đất, thây cốt chất chồng cũng phải chiếm cứ dù chỉ một toà? Tất cả đều là vì lý do này, nơi đây quả là một nơi lí tưởng để cắm rễ, xây dựng căn cơ.
Chỉ cần nắm giữ một toà danh sơn, là có thể bảo đảm toàn bộ người trong tổ chức không ngừng tiến hóa mãi cũng không sợ bị gián đoạn.
"Cung điện dưới lòng đất ở nơi nào đây?" Sở Phong từ từ tìm kiếm, từ lâu hắn đã biết được việc sau núi Bàn có truyền thừa từ trong miệng Hoàng Tiểu Tiên rồi.
Nhưng mà, hắn đã tìm kiếm toàn bộ nơi này, mãi vẫn chưa tìm ra được đầu mối gì, cái gọi là cung điện dưới lòng đất đến cả bóng dáng cũng không có tìm được.
Bỗng dưng, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, ở trong những đám mây nơi xa xăm sâu trong núi có sương mù đang chuyển động, hơn nữa còn có một con quái vật khổng lồ như ẩn như hiện, đứng sừng sững ở đó.
Sở Phong không hề cảm thấy sợ hãi, đến cả Thú vương đã bứt đứt hai sợi gông xiềng hắn còn giết được, còn có cái gì có thể khiến hắn lo lắng, hắn nhanh chân đi về phía trước.
"Đại thụ?"
Trong lòng hắn rùng mình, ở trong đám mây mù bàng bạc kia lại hiện ra bóng dáng một cây đại thụ khủng bố, rễ của nó cắm sâu dưới chân núi, thân mình lại cao vót giữa không trung.
Nó có chiều cao lên tới 800 mét, cành lá xum xuê, cực kỳ xanh tốt, những phiến lá nhìn giống như ngọc bích, hiện ra ánh sáng lộng lẫy trong không trung.
Quan trọng nhất là, đất đá ở nơi nó cắm rễ đã hoàn toàn nứt ra, có thể nhìn thấy một cung điện dưới lòng đất, nơi đó có phong cách cổ xưa lại tỏa ra chút hơi thở tang thương.
Sở Phong vô cùng vui mừng, rốt cuộc hắn đã tìm được.
Thế nhưng, cây cổ thụ này quả thực quá khổng lồ, nó cắm rễ ở nơi đó, thật sự khiến người ta cảm thấy hơi bất thường, còn có cả cảm giác nguy hiểm.
Sở Phong tin rằng cảm ứng của mình sẽ không sai, có một luồng ý chí vẫn đang ẩn giấu ở bên trong thân cây.
Khi hắn ở Ngọc Hư Cung đã hiểu rõ một chuyện, lúc thiên địa bắt đầu dị biến, quốc gia đã vận dụng một lượng lớn đạn đạo để loại bỏ những thực vật ngoài không gian, cùng với các loại cây dây leo che kín bao phủ bầu trời.
"Ta tới nơi này chỉ vì muốn tiến vào bên trong cung điện dưới lòng đất, không có ý khác." Sở Phong mở miệng nói nhẹ, mặc kệ là cái cây kia có thể nghe hiểu hay không.
Yên tĩnh không hề có một tiếng động, đại thụ không có bất cứ dị thường nào.
Sở Phong từ từ bước lên phía trước, khi hắn tiến gần tới cung điện dưới lòng đất, đột nhiên cơ thể hắn căng thẳng lên, sau đó hắn mãnh liệt ngẩng đầu, hắn cảm thấy gốc cây đại thụ kia đang di chuyển, còn có vài chạc cây đang kịch liệt rung động.
Sau đó, có một loại trái cây nào đó rơi xuống, ánh sáng tỏa ra xán lạn, bay thẳng về nơi Sở Phong đang đứng.
"Cây hạt dẻ?!"
Sở Phong ngạc nhiên, trước đấy hắn cũng không chú ý kĩ, đại thụ cành lá sum xuê này cao tới 800 mét, hết thảy trái cây đều bị giấu ở phía sau phiến lá, đến lúc này mới xuất hiện.
"Chuyện gì thế này?"
Sở Phong nhanh chóng rút lui, những trái cây kia cũng không phải là những quả hạt dẻ mà thường ngày hắn hay nhìn thấy, bên ngoài bọn chúng có một tầng "Gai da" đáng sợ bao bọc.
Rất nhiều người thích ăn hạt dẻ, nhưng hắn cũng chưa từng thấy có loại nào có gai da nhìn giống như là con nhím thế này, nhìn thoáng qua đã biết chúng có thể dễ dàng đâm thủng da thịt.
Giữa không trung có rất nhiều trái cây to lớn rơi xuống, mỗi một trái đều dài tới chín mét, toàn thân vàng óng ánh, nhìn cứ như là một con nhím to lớn đang lao tới.
Ầm!
Đồng thời, ngay khi đang ở giữa không trung chúng nó lại nổ tung, tiếng vang cực to, những chiếc gai vàng lít nha lít nhít bay tới cực nhanh, xuyên thấu hư không hướng về phía Sở Phong đang đứng.
Sở Phong nghe thấy âm thanh này liền rút lui, tức thời giật mình, những chiếc gai vàng kia những đều dài hơn nửa mét, thậm chí có cái dài hơn một mét, phi nhanh vô cùng, âm thanh nó lao tới xé gió vô cùng khủng bố, như là những ngọn giáo hoàng kim ngắn liên miên bay tới.
"Xoạt xoạt. . ."
Tiếng vang của những "ngọn giáo ngắn" đang bay tới vang lên dày đặc.
Tuy vậy Sở Phong vẫn thành công rút đi, né tránh tất cả những "Ngọn giáo ngắn" màu vàng bắn nhanh đầy trời kia. Sức mạnh của những chiếc gai vàng này quá dọa người rồi, chúng nó dễ dàng xuyên thủng cả tảng đá cao mấy mét, để lại từng cái hố đen ở trên mặt đất.
Lực sát thương cực lớn!
Nếu như là dị thú bình thường ở đây, chắc chắn sẽ bị đóng đinh trên đất trong nháy mắt.
Sau khi trái cây nổ tung, những chiếc gai vàng bay tới, hạt dẻ chân chính cũng rơi xuống, mỗi quả đều to như một chiếc giường, chúng rơi vào nơi mà Sở Phong vừa đứng lúc đầu.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh truyền đến, mặt đất sụp đổ, những tảng đá bay vút lên trời cao, hòn đá to bằng cái thớt bắn ra bốn phía.
Mỗi một trái hạt dẻ đều có thể sánh bằng với một trái bom hạng nặng, lực phá hoại lớn đến kinh người.
Sở Phong đứng ở đằng xa, trợn mắt ngoác mồm nhìn, đây vẫn là một cây hạt dẻ sao? Hắn quả thực không thể tin được, chuyện này cũng quá bất hợp lý đi.
Có tổng cộng năm hạt dẻ rơi xuống, sau khi gai da nổ bay khắp nơi, chúng như là những ngọn giáo ngắn hoàng kim bay vụt đầy trời, lực sát thương kinh người, mà hạt dẻ được chúng bao bọc bên trong sau khi hạ xuống thì lại như một trái bom lớn!
Qua một lúc lâu hắn mới phục hồi tinh thần lại, đây là tình huống gì thế này, sau khi thiên địa dị biến, đến cả một cây cây hạt dẻ lâu năm cũng có thể khủng bố như vậy?
"Ta mặc kệ ngươi là cái gì, còn dám ngăn đường ta đi, thì cũng đừng trách ta không khách khí, ta sẽ chặt đứt tất cả rễ cây của ngươi!" Sở Phong uy hiếp nói.
Bất luận có như thế nào, hắn cũng muốn tiến vào toà cung điện dưới lòng đất kia, lấy được truyền thừa của núi Bàn, bởi vì thuật Ngự Kiếm có thể giúp cho thực lực của hắn tăng vọt một khoảng lớn, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Cả người Sở Phong phát sáng, đặc biệt là nơi cánh tay phải, sau khi gông xiềng ở nơi đó bị kéo đứt một luồng năng lượng trắng bạc tràn ngập ra bên ngoài, trải rộng toàn bộ thân thể.
Đặc biệt là khi hắn bắt đầu vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, nhất thời cả cơ thể cấp Vương của hắn đều ẩn chứa một luồng năng lượng thần bí màu bạc, sức mạnh tăng vọt!
Sở Phong tiến lên phía trước, cất giọng cảnh cáo cây cổ thụ này.
Nhưng mà, khi hắn đi gần bóng cây thì cái cây đại thụ này lại ra tay, từ những tán cây giữa không trung có mười mấy quả rơi xuống, còn nhiều hơn vừa nãy.
Trong nháy mắt, nơi này đầy những ngọn giáo vàng, gào thét mà đến, cảnh tượng kia quá khủng bố, cấp độ Chuẩn Vương cũng không thể ngăn nổi, chắc chắn sẽ bị giết chết.
Bởi vì, những chiếc gai vàng kia quá cứng rắn, không gì không xuyên thủng, mà tốc độ của chúng còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, khiến cho người ta bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi dày đặc.
Sở Phong nổi giận, sau khi hắn giết chết thú vương, lại còn có một cây đại thụ dám đối địch với hắn. Hắn dốc hết toàn lực, triển khai ra uy lực của Ngưu Ma Quyền, cũng thôi thúc tay phải đã mở ra gông xiềng sử dụng năng lực cao cường mà hắn thu hoạch được.