Bò ò o!
Đi kèm với tiếng gào văng vẳng của Mãng Ngưu Thái Cổ, một chùm sáng trắng bạc to lớn bay ra ngoài, đập vỡ tan tất cả những ngọn giáo ngắn còn cứng rắn hơn sắt thép kia.
Sở Phong di chuyển, lao vút trên không, chẳng khác gì đang bay, mỗi một lần hắn đều lướt đi hơn hai, ba trăm mét, chỉ cần hơi đạp xuống mặt đất là lại bay lên.
Hắn sử dụng thần giác mạnh mẽ cấp Vương tránh thoát nghững ngọn giáo ngắn đầy trời và những quả bom hạng nặng kia, quát lên: "Đến cả Thú vương nơi đây cũng đã bị ta giết, ngươi đang cố ý đối địch với ta có đúng không, vậy ngươi cũng đi chết đi!"
"Cái gì, con chồn vàng kia chết rồi?" Cây hạt dẻ đột nhiên phát ra một luồng ý thức mông lung, tựa hồ rất khiếp sợ.
Sau đó, mặt đất rung động ầm ầm, tiếng vang này do mấy cái rễ cây bật lên gây nên, nó dán vách núi mà trượt, xông về nơi sâu trong sơn mạch.
Sở Phong ngạc nhiên, hắn đã vọt tới vị trí có cung điện dưới lòng đất, kết quả cây hạt dẻ kia lại chạy trốn, nó lại còn có thể rút rễ lên mà chạy, cứ thế trượt đi dọc theo dãy núi.
Sở Phong không để ý đến nó nữa, vội vọt vào trong cung điện dưới lòng đất, thuật Ngự Kiếm quá quan trọng, không thể xảy ra sai sót, hắn muốn tìm hiểu nó cho thật kĩ trước đã.
Nhưng rất nhanh, hắn cau mày, cung điện dưới lòng đất này cũng không quá lớn, bày bố bên trong đơn giản mà cổ điển, có giường đá ghế đá, còn có thạch bồ đoàn, nhưng chính là không có chút hình chạm khắc nào, cũng không có thứ gì liên quan tưới thuật Ngự Kiếm.
Vèo!
Sau một khắc, Sở Phong lao ra khỏi cung điện dưới lòng đất, đuổi theo cái cây hạt dẻ đang chạy trối chết kia, lấy tốc độ vượt qua âm thanh mà đi, đạp lên đỉnh núi, giẫm lên đá tảng, lướt qua các cây đại thụ um tùm bên đường.
"Nhân loại kia, ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao, ta sẽ liều mạng với người!"
Cây hạt dẻ cao tới 800 mét kia trượt trên đất, động tĩnh quả thực quá lớn, bất luận làm như thế nào cũng để lại những dấu vết hết sức rõ ràng, bởi vậy nó không có cách nào thoát khỏi truy đuổi.
Nó gầm thét, trái cây hạ xuống lần này không đơn giản như mấy lần trước, chỉ có một quả, lại gần như trong suốt, tốc độ rơi xuống ngang ngửa với vận tốc âm thanh.
Cảnh tượng sau khi nó nổ tung kia quá khủng bố.
Sở Phong không biết rõ tình huống nên không cố gắng đỡ chiêu này, hắn nhanh chóng chuyển hướng, phóng về một khu vực khác, sử dụng tốc độ đạt đến cực hạn của bản thân.
Ầm!
Cảnh tượng phía sau rất khủng bố, sau khi hạt dẻ to lớn kia nổ tung, hàng ngàn, hàng vạn ngọn giáo ngắn trong suốt óng ánh bay tới, xuyên thủng cả một toà núi nhỏ, biến nơi đó thành một tổ ong vò vẽ.
Điều này làm cho Sở Phong phải hít vào một ngụm khí lạnh, hắn phỏng đoán, kể cả là con Thú vương chồn vàng già kia tới đây đánh một trận, mà muốn mạnh mẽ chống đỡ cũng phải bị đâm vài nhát, nhìn qua thật sự quá kinh người.
Đồng thời, dạt dẻ được bao bọc bên trong gai da trong suốt kia cũng rơi xuống, gây nên những tiếng nổ ầm ầm, sau khi chúng nó chạm đất thì lập tức nổ tung.
Lông tóc trên người Sở Phong dựng hết cả lên, hai ngọn núi nhỏ phụ cận kia cũng đã chẳng còn nguyên vẹn nữa, bị nổ tới sụp đổ, hoàn toàn biến mất.
Thế nhưng, sao hắn có thể bị một cây cây hạt dẻ làm cho khiếp sợ được chứ, hắn quát lên: "Dù cho như vậy thì ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta đâu, ta chỉ cần phí chút sức lực tất nhiên có thể giết ngươi!"
"Ta đã rời khỏi chỗ ấy rồi, cũng không hề chọc giận ngươi." Cây hạt dẻ mở miệng, nó rất chột dạ, bởi vì loại trái cây kia nó cũng không còn bao nhiêu, mấu chốt chính là đánh không trúng nhân loại kia thì dù uy lực có to lớn hơn nữa cũng vô dụng.
"Truyền thừa bên trong cung điện dưới lòng đất kia đâu, có phải là ngươi mang đi hay không?" Sở Phong hỏi.
Cây hạt dẻ kêu oan: "Truyền thừa ở ngay trên thân thể ngươi mà!"
"Nói bậy, nếu như ở trên người ta, ta còn cần phải tìm trong toà kia cung điện dưới lòng đất kia làm gì?" Sở Phong nhìn nó chằm chằm.
"Ta từng nhìn thấy con chồn vàng kia để phi kiếm kề sát lên trán nó để tìm hiểu, bên trong có dấu ấn tinh thần, ta nghĩ cái gọi là truyền thừa kia đều ở bên trong thanh kiếm ấy.” Cây hạt dẻ cho hay.
Sở Phong lấy chút lực lượng tinh thần ra cảm ứng một phen, nhất thời cả kinh, vội vàng lui ra sau, bởi vì hắn cảm thấy được một luồng năng lượng tinh thần dị thường phi phàm, có chút nguy hiểm.
Hắn đã tin tưởng lời cây hạt dẻ, nói: "Nếu như vậy, ngươi cũng không cần chạy trốn nữa, trở lại giúp ta thủ núi Bàn đi."
"Không đi!" Cây hạt dẻ có vẻ vô cùng kiêng kỵ hắn, sau khi nói xong trực tiếp phi người đi chạy trốn, một đường trượt ở trong dãy núi.
"Ta sẽ không làm khó ngươi." Sở Phong vẫn truy đuổi phía sau.
"Chờ sau khi ngươi rời đi, ta có thể cân nhắc, ngươi đừng đuổi theo ta nữa, nếu không ta sẽ liều mạng với ngươi." Cây hạt dẻ hoảng loạn.
Cuối cùng, Sở Phong xoay người lại, không tiếp tục bức bách nó nữa, hắn thực sự cảm thấy thật thần kỳ, đến cả một cái cây hạt dẻ còn có lớn thành như thế, vừa có thể bắn ra gai nhọn, còn làm nổ được trái cây.
Sở Phong trở lại phía sau núi, chôn hạt giống trên người và cái hộp đá vào khu vực dị thổ hai màu bên trong vườn thuốc.
Hắn muốn thử một lần xem có thể trồng hạt giống kia được hay không!
Sau đó, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, tỉ mỉ kiểm tra phi kiếm đỏ tươi lớn bằng lòng bàn tay kia, cuối cùng hắn kề sát kiếm ở trước trán, sử dụng lực lượng tinh thần tới cảm ứng.
"Ầm!"
Sở Phong lập tức rên lên một tiếng, thân thể của hắn lắc lư một lúc, trước mắt tối đen một mảnh, suýt chút nữa bất tỉnh, đó là vì hắn bị một luồng dấu ấn tinh thần tấn công.
Điều này làm cho hắn ngơ ngác, luồng dấu ấn này quá mãnh liệt, cứ như một thanh kiếm tiên chém thẳng vào đầu hắn, muốn đánh nát ý chí, tiêu diệt năng lượng tinh thần của người ta.
Hắn tin rằng dù cho là ai, dù đã đạt đến cảnh giới cấp Vương, nếu như lực lượng tinh thần không đủ mạnh mẽ cũng đều có thể vì một phát này sẽ chết tươi không lời trăn trối vào đúng một lần trùng kích này.
Chỉ trong chốc lát, hắn nhìn thấy những hình chạm khắc xem ra vô cùng cổ xưa, chắc hẳn đây chính là thuật Ngự Kiếm!
Bên trong phi kiếm đỏ rực tổng cộng có bốn bức hình chạm khắc, không có chữ viết miêu tả, bởi vì thật ra căn bản cũng không cần thiết, vì đây là truyền thừa dấu ấn tinh thần!
Chỉ cần lấy sức mạnh tinh thần thâm nhập vào bên trong là có thể cảm nhận được sự huyền ảo khó lường của thuật Ngự Kiếm.
Có điều, ở bên trong chuôi phi kiếm màu đỏ này, Sở Phong cũng cảm nhận được một luồng nguy hiểm, loại dấu ấn kia hầu như muốn xé rách tâm thần của người ta, muốn chém giết ý chí con người.
Hắn đã chặn được lần tập kích đầu tiên, đổi lại là bất kì sinh vật Cấp Vương nào khác có khả năng vừa đưa tinh thần vào đã bị tập kích mà chết rồi, sau khi bị tiêu diệt tinh thần dù cho có là thân thể sinh vật cấp Vương cũng chỉ có thể coi là một cái xác chết di động.
Sở Phong bấy giờ không thể không khâm phục con chồn vàng già kia, tộc này trời sinh sức mạnh tinh thần đã mạnh mẽ, hơn xa những loài Thú vương bình thường, vì lẽ đó nó mới có thể là kẻ cuối cùng đạt được thuật Ngự Kiếm.