Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vù vù hai tiếng, bọn họ xông đến. Hơn nữa, cả hai còn nghe được truyền âm, là Sở Phong đang gọi họ.
Sở Phong nhìn thấy rất nhiều người xông đến, cũng không phục kích, cũng không tranh đấu. Tạo hóa lớn nhất của bí cảnh, vũ trụ hạch siêu cấp đã bị hắn lấy đi. Những vật còn lại khá bình thường, hắn không cần phải so đo.
Cho nên, hắn bày ra trận vực, ngồi xếp bằng ở đó. Người ngoài không nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại nhìn thấy cố nhân.
Quang ảnh lấp lóe, Sở Phong dẫn hai người kia vào.
‘Huynh đệ, thật sự là ngươi sao?” Đại hắc ngưu kích động kêu lên.
“Sở Phong huynh đệ, ta là lão Lư đây, Lữ Phi Dương năm đó. Đừng nhìn bây giờ ta môi hồng răng trắng, nhưng ta đa đoan lắm. Ta có tấm lòng của một thi sĩ. Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn đa sầu đa cảm, ta muốn giết ngươi.” Lữ Bá Hổ đứng đó hô to, kìm lòng được đặng, suýt chút nữa hét lên.
Sở Phong tiến lên, ôm lấy vai hai người. Mũi của hắn đã mỏi nhừ. Nhiều năm như vậy, hắn còn có thể gặp lại bọn họ. Cảm giác này thật sự rất tốt.
Lúc này, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, ba người cũng không nói ra lời.
Có thể còn sống để gặp nhau đúng là không dễ.
Lữ Bá Hổ đỏ bừng mắt, nhỏ giọng nói: “Ta nhớ Hổ ca, không biết bây giờ hắn ta có khỏe mạnh hay không? Có thể ăn no bụng hay không?”
Sau khi nghe xong, Sở Phong lập tức nheo mắt: “Lão Lư, có phải ngươi lại lừa gạt Hổ ca chuyển thế thành con lừa hay không?”
Nghe hỏi, lão Lư giống như chó giẫm phải đuổi, nhảy dựng lên như bị thiêu bị đốt, chột dạ nhìn khắp nơi.
Cuối cùng, hắn ta hoài nghi hỏi: “Chẳng lẽ Hổ ca xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, báo mộng cho ngươi? Đời trước hắn ta thích ăn thịt, chẳng lẽ kiếp này hắn ta đặc biệt thích ăn cỏ xanh?”
Sở Phong muốn đập cho Lữ Bá Hổ một cái.
“Hổ ca, ngươi ở đâu?” Lão Lư nhìn đi nhìn lại, tìm kiếm bốn phía. Sau khi tin chắc hổ Đông Bắc không có ở đây, hắn ta mới thở phào một hơi: “Hổ ca, cũng may ngươi không có ở đây.”
Nhưng, bên ngoài bí cảnh lại có tiếng hổ gầm. Hổ Đông Bắc đã đến. Bây giờ hắn ta là hổ dị hoang, hơn nữa còn đến tổ địa hổ dị hoang ở dương gian. Bây giờ, hắn ta còn sống trở ra, mạnh kinh người.
“Sở huynh đệ, ta đến đây. Lão Lư kia tinh trùng lên não, ngươi tuyệt đối đừng nên xuất hiện ở đây. Nếu không, ta sẽ cho ngươi biết vì sao hoa hồng lại đỏ. Hổ đại gia ta đã nhịn mười năm nay rồi.” Hổ Đông Bắc thì thầm.
Đằng xa, mặt Ánh Vô Địch đen lại. Hắn ta có cảm giác nhân sinh quá u ám lẫn bất đắc dĩ. Năm đó, tỷ tỷ của hắn ta và Sở Phong có quan hệ không minh bạch. Bây giờ lại đổi thành muội muội của hắn ta.
Không nhìn thấy sao? Thiếu nữ tóc bạc Ánh Hiểu Hiểu muốn quyết chiến với hắn ta, sống chết cũng muốn tiến vào bí cảnh đó.
“Sở Phong, tên ma đầu ngươi đấy. Đầu tiên ngươi câu dẫn tỷ tỷ của ta, bây giờ lại câu dẫn muội muội của ta, ngươi tức chết ta rồi.” Ánh Vô Địch rất anh tuấn, nhưng bây giờ mũi lại phun khói trắng.
Xa hơn nữa, một thiếu nữ đang dặn dò lão giả bên cạnh mình: “Ngươi hãy dùng bảo kính không gian trong tộc khóa chặt nơi đó. Để ta xem ai dám phá hư bí cảnh. Một khi phát hiện mánh khóe, ngươi lập tức bắt lấy, treo lên đánh. Mặc kệ là tộc nào, cứ giết chết là được.”
Bên trong bí cảnh, Sở Phong gặp lại lão Lư, đại hắc ngưu. Đây chính là tình hữu nghị được từ ma luyện ra từ sinh tử, từng cùng chung hoạn nạn. Bây giờ bọn họ còn sống gặp lại nhau ở dương gian, đúng là không dễ dàng.
Lúc này, lão Lư bỗng nhiên cuống cuồng nói: “Tự nhiên sao ta cảm thấy ngày càng hoảng hốt, luôn cảm giác giống như có chuyện gì đó không tốt sắp phát sinh. Các ngươi có cảm giác này hay không?”
Nghe hắn ta nói, nhìn cơ thể căng lên của hắn ta, vô cùng khẩn trương, Sở Phong lại càng nghiêm túc, đại hắc ngưu lại càng rét run, dàn sẵn trận địa đón quân địch.
Tuy nhiên, bất luận Sở Phong hay là đại hắc ngưu, cả hai cẩn thận cảm ứng một lát đều không phát hiện được dị thường.
“Vẫn nên cẩn thận một chút. Bản năng sinh linh rất kỳ lạ. Khi đối mặt với những sự kiện trọng đại, chúng luôn có cảm giác sớm nhất.” Sở Phong cũng không thả lỏng, ngược lại nghiêm túc nhắc nhở.
“Đúng, nhất định là như vậy. Chẳng lẽ chúng ta vừa gặp mặt đã phải xảy ra chuyện sao?” Lão Lư càng sợ hãi hơn, lông tóc dựng đứng.
Nhìn hắn ta thấp thỏm như vậy, Sở Phong lập tức nắm chặt đất Luân Hồi cũng như tiểu mộc mâu màu đen, đồng thời cũng chuẩn bị xong lọ đá, tùy thời công sát và phòng hộ.
“Đừng sợ, không có gì lớn đâu, cho dù không gian bí cảnh này sụp đổ, chúng ta cũng không chết được.” Sở Phong giơ lọ đá trong tay ra.
Đây chính là sức mạnh. Hắn dám tiến vào tiểu thế giới tràn ngập vết rách nguy hiểm như thế, tất nhiên là hắn có chỗ dựa vào. Nếu tiểu thiên địa này thật sự sụp đổ, hắn còn có thể trốn vào lọ đá, không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Dù trời đất sụp đổ, lọ đá cũng vẫn vĩnh tồn.
Sở Phong ôm lòng tin cực lớn đối với lọ đá. Hắn cho rằng nó hơn phân nửa đã trải qua rất nhiều nền văn minh lịch sử, chứng kiến rất nhiều con đường tiến hóa khác biệt, lai lịch bí ẩn, không thể ước đoán.
“Không phải ta sẽ chết ở đây chứ? Dường như có chuyện bất trắc sắp phát sinh. Tuy nhiên, trong thời khắc khiến người ta bất an như thế này, vì sao ta lại nhớ đến Hổ ca? Bây giờ hắn ta có phải đã hóa thành con lừa hay không, đang ăn cỏ ở một khu vực nào đó? Hắn ta có ăn no không? Sẽ không phải khi thức tỉnh ký ức sẽ giúp người ta kéo cối xay chứ?”
Lão Lư cứ đứng đó mà lẩm bẩm.
Đồng thời, vào lúc này, hắn ta cảm thấy rét run cả người, không kìm được mà răng đánh lập cập.
Phù hiệu màu vàng lấp lóe trong mắt của Sở Phong. Hắn xuyên qua trận vực, xuyên qua sương mù, nhìn thấy được cảnh vật và người ở đằng xa.
Hắn rốt cuộc biết được vì sao lão Lư lại khẩn trương như thế. Bởi vì hắn nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Hổ Đông Bắc.
Đang nhắc đến hắn ta.
Hắn ta đã đến.
Lúc này, hổ Đông Bắc cũng đã hóa thành một thiếu niên, anh tư bừng bừng phấn chấn. Tuy nhiên, lỗ tai dài chính là một khuyết điểm, ít nhiều có chút không tương xứng.
Hổ Đông Bắc tìm kiếm xung quanh. Bởi vì hắn ta biết Sở Phong đến, đồng thời hắn ta còn cảm thấy nói không chừng còn có cố nhân cũng tiến vào chiến trường ba bên gặp Sở Phong.
“Lư tử, ngươi tuyệt đối đừng xuất hiện. Nếu không, ngươi sẽ run rẩy, sẽ kêu rên.”
Hắn ta đứng đó nghiến răng nghiến lợi. Vừa nghĩ đến lão Lư, trước mắt hắn ta lập tức biến thành màu đen. Hắn ta bị lừa rất thê thảm. Đường đường là bách thú chi vương lại bị lừa chuyển thế thành con lừa. Chắc chẳng có ai như hắn ta?