Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong nhìn thấy hổ Đông Bắc, quả nhiên vừa mừng vừa sợ, còn có thể nói cái gì, trực tiếp xông ra ngoài dẫn hắn ta vào.
Nếu lão Lư đã ở đây, Sở Phong tất nhiên cũng muốn kéo hổ Đông Bắc vào, để bọn họ “hỉ tương phùng”.
Sở Phong nhảy ra khiến hổ Đông Bắc giật mình, nhưng rất nhanh đã chuyển sang vui mừng. Hắn ta cố gắng khắc chế, không dám biểu hiện quá thân mật. Dù sao nơi này còn có tiến hóa giả khác.
Vèo một tiếng, Sở Phong kéo hổ Đông Bắc biến mất, tiến vào bên trong trận vực mà hắn bố trí. Mọi thứ chỉ có thể nói chuyện ở nơi này.
Đại hắc ngưu hoài nghi. Không có khả năng có thể cảm nhận được đây chính là hổ Đông Bắc năm đó.
Sở Phong mỉm cười nói: “Đây là một vị bằng hữu mà ta kết bạn ở dương gian, có thể cùng chung sinh tử.”
Hắn đúng là không tử tế, không nói ra thân phận thật sự của hổ Đông Bắc.
Hổ Đông Bắc nhìn dáng vẻ của đại hắc ngưu, trong lòng liền run rẩy. Hắn ta biết, đây chính là đại lão hắc năm đó, vẫn hóa thân thành trâu như cũ.
Đồng thời, hắn ta liếc nhìn lão Lư, nhìn người này mi thanh mục tú, khá xinh trai, nhưng khí chất vẫn là loại tiện cốt đầu, dường như đã từng quen biết.
Hắn ta hơi hoài nghi, nhưng cũng không xác định có phải là con lừa kia hay không. Cho nên trước tiên cũng không có phản ứng gì.
“Ai đây? Nhìn còn nhỏ như thế, môi hồng răng trắng, rất tuấn tú, mỹ nhân thai tử sao?” Lão Lư vừa lắc lư cái quạt xếp vừa lên tiếng chào hỏi.
Tuy nhiên, không biết vì sao, sau khi nói ra những lời này, hắn ta lại càng cảm thấy bất an mãnh liệt.
“Ngươi là ai?” Hổ Đông Bắc cố khiến cho mình bình tĩnh lại, không muốn bộc phát, không muốn đánh nhau, chỉ lên tiếng hỏi một câu.
“Tại hạ Lữ Bá Hổ, xuất thân môn đệ thế gia thư hương.” Lão Lư tiến hành giới thiệu bản thân.
Lần này, đến phiên hổ Đông Bắc giật mình. Hắn ta có thể xác định, tên này chính là con lừa kia, khiến cho hắn ta bốc lửa ba ngàn trượng. Đáng hận nhất, con lừa này gọi mình là Lữ Bá Hổ.
Sau khi xác định thật sự thân phận của lão Lư, mắt của hắn ta bốc lên kim tinh, răng thiếu chút nữa nghiến gãy. Con mẹ nó, ông trời thương hắn ta, rốt cuộc đã để cho hắn ta gặp lại tên lừa gạt này.
“Còn tài tử phong lưu, dòng dõi thế gia thư hương? Con mẹ nó!”
Hổ Đông Bắc nhào đến. Còn cái gì có thể nói, trước hành hung một trận rồi nói sau.
“A, ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì mà ra tay? Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Lữ Bá Hổ. Ai ui, ngươi ra tay độc ác quá. Ngươi dám đánh vào mặt thi nhân anh tuấn của ta?”
Lão Lư bảy cái không phục tám cái không cam lòng, trừng mắt, còn muốn phản kích.
“Lư tử, ngươi đáng bị đánh. Ngươi dám lừa gạt Hổ đại gia ngươi, để ta chuyển thế thành con lừa, còn ngươi thì chạy đi làm tài tử, lẽ nào lại như vậy?” Hổ Đông Bắc rống lên một tiếng, tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.
Cơ thể lão Lư trở nên căng cứng, bị dọa thiếu chút nữa đái ra quần. Hắn ta biết mình đã gặp được ai.
“Huynh đệ.” Đại hắc ngưu xông lên trước tiên, ôm lấy hổ Đông Bắc.
“Cứu mạng, mau ngăn lại Hổ ca, không cần đánh nữa.” Lão Lư kêu thảm, rốt cuộc biết được cảm giác bất an lúc trước có nguồn gốc từ nơi nào. Hắn ta vẫn luôn nhớ mãi không quên khả năng chuyển thế thành con lừa của Hổ ca. Vậy mà bây giờ lại đến, còn đến ngay trước mắt.
Lão Lư cầu cứu, muốn Sở Phong và đại hắc ngưu ngăn cản lại, kết quả hai người kia cũng tiến lên kéo, nhưng là kéo chặt chân của hắn ta, ấn hắn ta xuống, thuận tiện cho hổ Đông Bắc ra tay.
“A, đừ đán, đừ đán mừ.” Lão Lư kêu thảm, phát ra âm thanh không hiểu, cũng không phải tiếng người.
“Ngươi lừa gạt người khác, tại sao ngươi không đi đầu thai thành con lừa? Ngươi môi hồng răng trắng, ngươi nhìn bộ dạng của ngươi đi, môi ngươi đỏ giống như phao câu gà đấy.”
Hổ Đông Bắc càng đánh càng tức giận, khiến lão Lư kêu lên đau đớn, thê thảm vô cùng. Hắn ta bị đánh mắt bầm đen, tóc rối bù như tổ quạ.
Một lúc lâu sau, nơi này mới bình tĩnh trở lại. Mặt lão Lư sưng phù như cái bánh bao, nhưng vẫn mỉm cười làm lành, nói lời xin lỗi hổ Đông Bắc, còn nói rằng đời này nhất định nói lời sẽ giữ lấy lời, sẽ cùng hổ Đông Bắc đi chuyển thế thành con lừa.
“Làm con lừa cũng rất tốt mà.”
“Cút.” Hổ Đông Bắc như muốn ăn sống lão Lư. Hắn ta còn dám nhắc đến chuyện này?
Lão Lư cuối cùng cũng được giải thoát, mỉm cười ngây ngô. Có thể nhìn thấy hổ Đông Bắc quay về như cũ, mặc dù bị đánh rất đau nhưng hắn ta vẫn cảm thấy vui vẻ.
Còn có yêu cầu gì xa vời đâu? Có thể còn sống gặp lại nhau ở dương gian đã là kết quả tốt nhất rồi.
“Hổ ca, ta nhớ ngươi muốn chết, lo lắng ngươi ăn cỏ không ngon, đứng ngủ không quen, gặm lá cây sẽ không có mùi vị.” Lão Lư nghiêm mặt nói.
“Bây giờ ta ăn mặn, ngươi có muốn ta ăn hết ngươi không?” Hổ Đông Bắc một lần nữa thần sắc bất thiện.
Sau đó, hắn ta dường như nhớ ra chuyện gì đó, vội quay sang hỏi Sở Phong: “Ngươi có mang theo quả huyết mạch không? Ta nhớ có một quả dị hoang lư, mau cho hắn ta ăn đi.”
“Có mang theo.” Sở Phong đáp.
Lão Lư nghe xong, mặt tái xanh. Mặc dù hắn ta không biết vì sao trên người Sở Phong có quả huyết mạch, nhưng gần đây hắn ta có nghe nói đến. Thứ này rất nổi tiếng, vô cùng bá đạo, thanh danh hiển hách.
Hắn ta vất vả lắm mới trở thành Lữ Bá Hổ, chuyển thế thành môn đệ thư hương thế gia. Bây giờ bảo hắn ta phản bản hoàn nguyên, đánh về nguyên hình, còn không bằng hắn ta đập đầu chết cho rồi.
“Ca ca môn, chuyện gì cũng từ từ nói, đừng nóng vội, nhất là Hổ ca, nóng giận sẽ hại đến cơ thể. A, thật ra ta rất nhớ ngươi. Nếu không, tại sao ta lại lấy tên Lữ Bá Hổ chứ?” Lão Lư năn nỉ.
“Phì, ngươi chỉ muốn bắt chước Đường Bá Hổ, có liên quan gì đến ta?” Hổ Đông Bắc mài răng.
Đột nhiên, hai mắt lão Lư tỏa sáng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Này, không được ầm ĩ. Đang có một mỹ nữ đến đây. Dung mạo người này thật sự là quốc sắc thiên hương, hiếm thấy trên đời.”
Hắn ta nói không sai, cách đó không xa có một thiếu nữ lãnh diễm mà xuất trần. Khí chất đó xác thực xuất chúng, tư thái thướt tha, áo trắng bay phần phật, mái tóc dài cũng bay lên.
Sở Phong chấn động trong lòng. Người này rất giống với Lâm Nặc Y.
“Huynh đệ, ngươi biết người này sao?” Lời gì đến miệng đại hắc ngưu, hương vị gì cũng trở nên không đúng. Cho dù bây giờ hắn ta đang là thiếu niên nhưng lại giống như đầu lĩnh xã hội đen.