Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong hơi thất thần. Năm đó, khi hắn còn ở trái đất, hắn đã từng nhìn thấy Lâm Nặc Y một mình thoát khỏi uy hiếp đến từ tinh không, Đại Tề hoàng tử.
Sau đó, hắn tiễn nàng lên đường, nhìn nàng đi xa. Đã trải qua một khoảng thời gian rất lâu, hắn không gặp lại nàng.
Nào ngờ đến, sau khi tiến vào dương gian, hắn đã gặp lại nàng ở Cơ gia biên hoang và tổ rồng.
Nàng giống như nghịch sinh trưởng, tuổi tác nhỏ đi. Bây giờ, dáng vẻ của nàng chỉ mới mười một mười hai tuổi.
Mặc dù hắn đã sớm chia tay Lâm Nặc Y, nhưng ký ức cũ vẫn khắc sâu trong đầu hắn. Cho dù hai người đã không còn là người yêu nhưng có lẽ vẫn còn tình bằng hữu.
Sở Phong hít sâu một hơi: “Đây đã từng là đệ muội của các người.”
“Cái gì?” Mọi người cùng nhau kêu lên.
Khi bọn họ trở nên thân thiết với Sở Phong, Lâm Nặc Y đã sớm lên đường, tiến vào trong tinh không.
Hổ Đông Bắc nói: “Huynh đệ, là thật sao? Ngươi nhìn ma đầu trẻ tuổi đi theo đằng sau cô nàng ấy đi, bề ngoài bất phàm, siêu trần thoát tục, nhưng ánh mắt kia lại không đúng, cứ nhìn chằm chằm đệ muội. Bọn họ dường như có quen biết, hơn nữa còn rất thân thiết?”
Đúng lúc này, lâm Nặc Y cũng đi tới khu vực trận vực. Nàng đang nhìn Sở Phong.
Điều này khiến cho hắn run lên. Nàng có thể xuyên qua trận vực nhìn thấy người bên trong sao?
Rất nhanh, Sở Phong bình tĩnh lại. Trong luân hồi cuối cùng, hắn đã từng nhìn thấy lạc ấn đại nhân vật chuyển thế lịch đại bên trong luân hồi cổ điện, trong đó có người giống Lâm Nặc Y, phong thái và dung mạo hồn quang đều y như đúc.
Bởi vì như thế, nàng có được thủ đoạn siêu phàm, địa vị lớn đến kinh thiên, cho nên bây giờ nàng mới có thể nhìn xuyên trận vực.
Sở Phong càng lúc càng tin rằng căn nguyên của Lâm Nặc Y rất đáng sợ.
Bên trong luân hồi điện vũ, nàng tuyệt đối là một trong những người mạnh nhất lưu lại lạc ấn. Nghĩ kỹ lại, thật sự khiến lòng người phải chấn động.
Lâm Nặc Y nhẹ nhàng bước vào trong trận vực.
Một thoáng sau, đại hắc ngưu, lão Lư, hổ Đông Bắc đồng loạt đứng dậy, đồng thanh hô to: “Xin chào đại tẩu.”
Sau khi nghe xong, Sở Phong không khỏi há hốc mồm.
Sở Phong nghẹn họng nhìn trân trối. Ba lão yêu lâu năm kia ngày thường đều gọi hắn là Sở Phong huynh đệ. Hôm nay, bọn họ chính là cố ý, gọi Lâm Nặc Y là đại tẩu. Bọn họ đang thay hắn dắt dây đỏ hay là đang chơi hắn vậy?
Người này đích thật là Lâm Nặc Y, lãnh diễm xuất trần, áo trắng phần phật. Sau khi tiến vào trận vực, nghe người ta gọi nàng như thế, cơ thể của nàng cũng cứng đờ, sắc mặt hơi ngưng lại.
Tư thái của nàng cao gầy, mái tóc dài đen nhánh bóng loáng, gương mặt trắng muốt mà hoàn mỹ, con ngươi rất thâm thúy. Nàng yêu kiều thướt tha đứng ở đó nhìn Sở Phong, tập trung vào hắn.
Nhiều năm qua đi, nàng càng lúc càng bình tĩnh. Cho dù gặp phải nghịch cảnh, trở thành thiếu nữ tuổi tác nhỏ hơn, nhưng nàng vẫn giữ được khí chất ung dung và xuất trần, vô cùng siêu thoát.
Không đợi Sở Phong đáp lại, đại hắc ngưu lại dẫn đầu, một lần nữa gọi: “Đại tẩu.”
Sau đó, hắn ta nhô nửa người ra khỏi trận vực, sừng thú thô ráp cực lớn, lắc đầu với nam nhân đi theo sau lưng Lâm Nặc Y, không biết đang thị uy hay là đang chế giễu nữa.
Sau khi gọi xong, đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc, lão Lư liền rút lui một bước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, đứng im không nhúc nhích.
Điều này khiến cho Sở Phong muốn đánh người. Không có gì lúng túng hơn lúc này, bởi vì đó chính là bạn gái kiếp trước.
Lâm Nặc Y cất bước bước vào, tư thái rất đẹp, bước chân nhẹ nhàng. Mỗi một bước đều là cảnh đẹp ý vui. Nàng bước đến bên cạnh Sở Phong.
Lúc này, bên trên gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của nàng lại nở một nụ cười. Trên mặt một nữ tử khí chất băng lãnh lại xuất hiện nụ cười như thế lại càng nhu hòa và ngọt ngào, quả thật nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Tối thiểu nhất, đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc, lão Lư cũng không nghĩ đến, bọn họ đã làm xong chuẩn bị nước bọt chiến, muốn “giảng đạo lý sự thật” với nàng, vì Sở Phong mà hát đệm.
Ai có thể nghĩ đến nàng lại mỉm cười, còn động lòng người đến như thế.
Sở Phong cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Lâm Nặc Y lúc này thanh tân như tuyết đọng trên hoa, vô cùng thoát tục. Nụ cười của nàng đã thay đổi hình tượng băng tuyết vốn có của nàng.
Nhưng nàng rất nhanh lại thở dài một tiếng.
“Ngươi vẫn ổn chứ?” Sở Phong tin rằng đây chính là Lâm Nặc Y, không phải là nữ nhi hậu sinh khi nàng tiến vào dương gian.
Lâm Nặc Y gật đầu, đồng thời nàng còn làm ra một hành động nằm ngoài dự liệu, vươn tay vuốt ve gương mặt của Sở Phong: “Ngươi hãy bảo vệ tốt cho chính mình.”
Đừng nói đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc, lão Lư.
Ngay cả bản thân Sở Phong cũng sợ run. Cho dù trong quá khứ, khi bọn họ còn chưa chia tay, cả hai cũng rất ít khi thân mật như thế này.
Lâm Nặc Y nói tiếp, âm thanh trầm thấp: “Đại thời đại đến, văn minh tiến hóa khác nhau sẽ xuất hiện, thậm chí còn có Thượng Thương. Tình thế hỗn loạn xưa nay chưa từng có sắp mở ra, ngươi hãy sống sót, bảo vệ tốt cho chính mình.”
Nàng chỉ nói một cách đơn giản nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tin tức kinh người. Thời đại kịch liệt nhất và bi tráng nhất sắp đến rồi?
Không cần nghĩ, nếu đại thế mà nàng nói xuất hiện, tuyệt đối không thể thiếu tình huống những đại tộc kinh khủng nhất trong thiên địa này va chạm nhau. Đến lúc đó, động một chút là giới chiến. Văn minh có kéo dài hay không thì không biết, nhưng va chạm sinh tử chú định sẽ cực kỳ thảm liệt.
“Ngươi phải có thành viên của tổ chức mình, có đầy đủ nội tình và thực lực thì mới thò đầu ra tham chiến được. Bằng không, chỉ dựa vào một người, trừ phi ngươi đủ mạnh, mới có thể từ một đầu của con đường tiến hóa đi đến điểm cuối cùng, đánh tới bờ hồn hà, mở ra tứ cực phù thổ, nhìn thấy vĩnh hằng.”
Lâm Nặc Y thấp giọng nói, sau đó nàng nhẹ nhàng ôm lấy Sở Phong. Đây có lẽ được xem là một loại cáo biệt nào đó.
Tuy nhiên, nàng cũng không lập tức buông ra, thời gian như đứng im, ngưng kết trong nháy mắt này.
Lâm Nặc Y này so với Lâm Nặc Y mà Sở Phong biết không giống nhau lắm. Hôm nay, dường như nàng có chút yếu đuối, có lẽ vì biệt ly sau cùng sao?
Tiếng lòng Sở Phong bị đánh động. Bất kể nói như thế nào, cô gái này đã để lại ấn tượng sâu sắc không gì sánh được cho hắn. Dù sao, cả hai cũng đã từng sóng vai mà đi.
Cho dù chia tay, cũng chia tay trong hòa bình.