Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong nhẹ nhàng thở dài. Hắn đã uống không ít Mạnh Bà Thang, chính là muốn mất đi một số ký ức, không để quá khứ đau buồn và thù hận gia tăng, muốn nhẹ nhàng ra trận, vượt qua dương gian.
Nhưng cuối cùng, mỗi một lần thất bại, hắn vẫn luôn nhớ những chuyện trong quá khứ một cách rõ ràng.
Hắn có thể cảm giác được, Lâm Nặc Y yếu đuối như thế chính là để ý đến an nguy của hắn. Nàng đặc biệt đến đây cảnh báo, nói cho hắn biết tương lai nguy hiểm như thế nào.
Hơn nữa, hắn cảm nhận được, Lâm Nặc Y có lẽ muốn đi xa, không biết có còn quay về hay không, có còn gặp lại nhau hay không.
Hắn không nghi ngờ năng lực của nàng. Dù sao, phía cuối con đường luân hồi, bên trong cung điện cổ kia, hắn nhìn thấy nữ tử có cùng hồn quang thần vận giống với Lâm Nặc Y, là một trong những luân hồi giả cường đại nhất lưu lại lạc ấn bên trong cung điện.
Hiện tại, có lẽ nàng đã thức tỉnh toàn diện, thủ đoạn thông thiên.
Tuy nhiên, nàng cũng đã khôi phục quyết tâm của nàng, lấy thân làm chủ đạo, hoàn toàn khác với Tần Lạc Âm.
Nàng còn nhớ hắn, cũng không thật sự buông xuống. Nàng đã đến tiến hành cáo biệt sau cùng với hắn.
“Ngươi muốn đi đâu?” Sở Phong nhẹ giọng hỏi.
“Ta muốn tìm một thứ. Ta muốn khôi phục toàn diện, sau đó siêu thoát. Ta phải đi xa, đánh tới bờ hồn hà.” Lâm Nặc Y nói.
Nàng dùng sức ôm Sở Phong một cái, sau đó buông lỏng tay, chuẩn bị đi xa.
Cứ như vậy mà rời đi sao?
Sở Phong kéo tay nàng lại: “Ta cuối cùng rồi cũng sẽ đánh tới đó. Ta có thể rung chuyển có thể lay chuyển một hoặc vài con đường của nền văn minh tiến hóa!”
Hắn cũng không giữ lại, không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn biết một khi Lâm Nặc Y đã quyết định rời đi, có nói gì cũng không có kết quả.
Điều hắn cần làm là sau khi lên đường, một đường bình định chư địch.
Từ chỗ Cửu Hào, từ chỗ đại hắc cẩu, hắn biết thế gian này cất giấu sự kinh khủng, có nguy hiểm không thể dự đoán được, cần phải khiêu chiến, cần phải bình định.
Những nguy hiểm này, đám sương mù đó đều chỉ hướng tứ cực phù thổ, bờ hồn hà phía sau luân hồi.
Sở Phong biết, hắn sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ lên đường.
Mặc kệ các vị Thiên Đế mà đại hắc cẩu nói đến, hay là bóng người ngồi trên đồng quan cô độc đi xa mà Cửu Hào ngưỡng mộ, bọn họ đều đã vượt quan, đều đã từng giết vào những nơi đó.
Chỉ là có một số bí mật, ngay cả những người kia cũng đều không nhìn thấy, bị che giấu rất tốt. Sở Phong muốn đánh xuyên hết thảy mọi ngăn cản.
Hắn chẳng quan tâm con đường văn minh tiến hóa khác nhau như thế nào, hay là hố chôn Thiên Đế, hay là bờ hồn hà, Thượng Thượng các loại, hắn đều muốn thẳng tiến không lùi, muốn đi xem một chút.
Lâm Nặc Y cứ như vậy mà rời đi, quay người đi xa. Nàng đã khôi phục lại sự lãnh diễm của mình, một lần nữa trở lại băng tuyết, cùng với người kia biến mất không thấy đâu.
“Cứ thế mà đi?” Đại hắc ngưu ngẩn người. Hắn ta còn đang định “tạo thế” cho Sở Phong. Kết quả, bọn họ hoàn toàn là bài trí, trở thành không khí.
“Ngươi cho rằng thì sao?” Sở Phong tức giận trợn mắt nhìn ba người.
“Huynh đệ, chúng ta vốn suy nghĩ cho ngươi. Ai biết…” Cả ba vô cùng xấu hổ.
“Tiếp theo thì sao?” Lão Lư hỏi.
“Tiếp theo sẽ phân chia quả huyết mạch. Sau đó, chúng ta phải tách ra hành động. Đi theo bên cạnh ta nguy hiểm lắm.” Sở Phong nói.
Có thể tìm được bọn họ, có thể sống sót để gặp nhau, tất cả đã tốt lắm rồi. Chuyện cũng đã ôn xong, không nên để bọn họ đi theo hắn. Hắn muốn càn quét tất cả bí cảnh, sau đó đi đột phá.
Hắn có cảm giác không chờ đợi kịp, muốn nhanh chóng đi quật khởi, đi tìm Nữ đế, tìm hiểu chân tướng, đạp lên những nơi mà Thiên Đế trước kia chưa từng đặt chân.
Đương nhiên, trong quá trình hắn quật khởi, hắn nhất định phải huy kiếm trảm Thái Võ.
Cho đến bây giờ, hắn nhất định phải xông quan, cá chép hóa rồng, thuế biến ngút trời.
“Cái này, cái này… thật sự có quả huyết mạch Thiên Lư tộc dị hoang sao?” Lão Lư thiếu chút nữa bị dọa ngất. Nhìn thấy quả huyết mạch trong tay Sở Phong, mặt của hắn ta muốn tái đi.
“Ánh mắt gì thế? Đây là quả Thiên Mã dị hoang đấy, có được hay không?” Sở Phong mắt trợn trắng.
Dù vậy, lão Lư cũng không có chọn quả huyết mạch này. Hắn ta quyết tâm muốn làm thi nhân. Hắn ta lựa chọn quả huyết mạch Chú Ngôn tộc. Hắn ta thề, về sau hắn ta muốn làm một Chú Ngôn Sư vĩ đại, hơn nữa còn phải biết phương thức thi pháp ngâm thơ.
“Nào, nào nào, mọi người im lặng, để ta thi triển chú ngữ thơ ca ưu mỹ.” Sau đó, lão Lư bắt đầu mở miệng rống: “Con a con a hai a…”
“Đây chính là thơ của ngươi? Ngươi biến đi cho ta.”
Lão Lư bị đánh vào đầu, chạy trối chết.
Cho dù bọn họ có quả huyết mạch cũng không thể ăn ngay bây giờ. Bởi vì thuế biến phải cần rất nhiều ngày, bây giờ hoàn toàn không thích hợp.
“Các huynh đệ, trước tạm biệt. Ta đi tìm tạo hóa, càn quét tất cả bí cảnh, sau đó chúng ta chia nhau. Nếu chẳng may đến không kịp, lần sau gặp lại. Ta đoán chừng, các ngươi sẽ nghe được tên thật của ta khắp thiên hạ. Ta sẽ dùng thân phận Sở Phong của mình mà đăng tràng, rung chuyển dương gian.”
Sở Phong nói, tạm thời chia tay mọi người. Hắn muốn một mình càn quét.
“Bảo trọng.” Ba người kia cùng gật đầu.
Tuy nhiên, Sở Phong vừa mới chuyển thân, còn chưa rời đi, biểu hiện của hắn đã ngưng lại. Hắn dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn thấy một cô gái, đồng thời cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Từ đằng xa, thiếu nữ dung mạo tịnh lệ của Cửu Đầu Điểu tộc đang cười lạnh: “Ta sẽ dẫn bạo bí cảnh này, để tiểu thế giới sụp đổ. Ta xem ngươi sống sót như thế nào.”
Bên ngoài bí cảnh, có người đang dùng bảo kính không gian để giám sát, lúc nào cũng khóa chặt nơi này, lo lắng chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nhưng lúc này, Sở Phong lại động trước.
Hắn sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn ra được mánh khóe. Mặc dù hắn không sợ tiểu thế giới hủy đi, bởi vì hắn có lọ đá phòng thân nhưng hắn cũng không muốn trơ mắt nhìn cô gái kia hạ độc thủ.
Hắn nghiên cứu trận vực, thậm chí còn có thiên phú tiến hóa siêu việt và thiên phú tu hành ở lĩnh vực này. Dưới chân hắn chấn động, trong nháy mắt phong tỏa khu vực đằng trước, vây khốn cô gái kia. Các loại ký hiệu trận vực xuất hiện, trói buộc nàng ta lại.
Vèo.
Sau một khắc, Sở Phong xuất hiện bên cạnh nàng ta, giống như ánh sáng. Thân là đại thánh, hắn có đủ thực lực bễ nghễ bất cứ Thánh giả nào. Hắn bóp cổ nàng ta giống như bóp một con gà con, một tay mang cô gái dung mạo hơn người kia quay lại.