Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Khoan đã.” Sứ giả sợ vãi cả linh hồn. Hắn ta hô lớn: “Phàm là người mạnh nhất đều muốn đến thượng thương. Bởi vì thế giới của chúng ta căn bản chẳng có cái gì gọi là vĩnh hằng. Đập vào mắt đều là sự tán loạn, tồn tại đến cuối cùng cũng sẽ tiêu tán, suy bại từ đầu đến cuối, biến thành “khư”.”
Sở Phong nhìn sứ giả: “Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc thượng thương là nơi như thế nào? Ngươi cứ nói “có người nói”, kết quả đều là truyền ngôn, đều không đáng tin cậy.”
Sứ giả há to miệng, tâm căng ra như dây cung, đồng thời cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Gia tộc của hắn ta rất cường đại nhưng biết được cũng chỉ có hạn.
Cuối cùng, hắn ta không thể không trực tiếp nói rõ có một con đường có thể thẳng đến thượng thương, nhưng trong tộc của hắn ta trước giờ chưa từng có người thành công qua.
Đồng thời, bọn họ có thể biết được những thứ này cũng là nhờ đã từng nhìn qua tàn phiến ngọc giản trên con đường đó, nhặt được cốt thư phế phẩm đầu người mà thôi.
Tất cả đều là dị ngôn của sinh linh đã chết trên con đường đó, là do bọn họ thôi diễn.
Sở Phong không còn gì để nói, rất muốn phun nước bọt vào mặt của sứ giả.
“Một đám thất bại mà các ngươi cũng tin? Chính bọn họ còn chưa lên đó được.”
Sứ giả nghe xong, cảm thấy xấu hổ. Sự thật chính là như thế.
“Thật ra, mức độ có thể tin cũng rất cao. Cho dù thất bại, chết trên đường, nhưng dù sao sinh linh cấp độ đó cũng đã từng đạt đến chí cường trong lĩnh vực. Có lẽ bản thân đã chạm đến thứ gì đó mới có thể đưa ra phỏng đoán như thế.” Sứ giả giải thích.
“Con đường như vậy có mấy cái?” Sở Phong hỏi.
“Chỉ có một. Chúng ta và một số tộc khác cùng nhau trấn thủ, ngẫu nhiên có thể tìm kiếm và đào móc một số thiên địa kỳ trân. Ở đó chỉ có chủng tộc mạnh nhất mới có thể đến gần.”
Sứ giả này nói dài dòng như rang đậu, nói ra tất cả những gì mình biết.
Sở Phong cảm thán: “Náo loạn cả nửa ngày, các ngươi cũng chỉ là người nhặt rác, nhặt ve chai, đào một con đường không rõ văn minh lịch sử, cũng như khai quật những tàn khí và di vật bên dưới.”
Sứ giả im lặng. Còn có thể nói cái gì nữa chứ? Nghiêm túc mà nói, đúng là như vậy.
“Có bí chú hay gì có thể mở cánh cửa con đường đó không?” Sở Phong hỏi.
Lần này đến phiên sứ giả muốn phun nước bọt. Nghĩ gì thế? Chẳng lẽ hắn đang nghĩ chỉ cần niệm một câu “vừng ơi mở ra”, thượng thương liền mở ra, sau đó có thể chặn đường cướp của?
Đúng là muốn phun cẩu huyết mà, không, là Thần Vương huyết. Sứ giả có chút váng đầu, vô cùng không cam lòng. Thủy tổ bọn họ còn không vào được, cứ qua lại trên con đường đó rất nhiều năm còn chưa mò ra được cửa của nó.
“Người thượng thương tu hành như thế nào? Làm sao để tiến hóa? Hạt giống sao?” Sở Phong hỏi.
Hắn vẫn luôn suy đoán lai lịch ba hạt giống của mình. Bây giờ hắn có chút hoài nghi đây có phải là thứ từ thượng thương rơi xuống hay không?
Trong ấn ký tổ tiên Vũ Thượng Thiên Tôn truyền xuống cho hắn, hắn phát hiện địa vị của ba hạt giống lớn đến mức kinh thiên, từng cộng minh với mẫu khí đỉnh vạn vật, từng cộng hưởng với quan tài đồng, phá toái hư không mà đi.
Cái đỉnh đó thì cũng thôi đi, hẳn là binh khí của một vị Thiên đế nào đó, nhưng đồng quan lại có ba miệng, dính đến người mạnh nhất không cùng thời đại.
Ba hạt giống cũng có lịch sử xa xưa như thế, xuyên qua những nền văn minh lịch sử không biết tên.
Tuy nhiên, bọn chúng chỉ là hạt giống, là hệ thực vật, cũng không phải kim loại, thế nhưng bọn chúng lại có thể bất hủ, có thể sống sót một cách lâu dài mà không bị hư mất.
Sở Phong ôm kỳ vọng đối với ba hạt giống. Tiếp theo, nếu hắn muốn dùng chúng, hắn sẽ phải nghiên cứu, tìm tòi bí mật của chúng.
Sứ giả nói: “Trên con đường đó, chúng ta đào được một ngọc giản không trọn vẹn, bên trong có đề cập đến, việc dùng phấn hoa tiến hóa rất quan trọng. Trong hệ thống thượng thương, đây là một con đường cực kỳ quan trọng, nền văn minh cũng đã từng rất sáng chói. Tuy nhiên, không biết vì nguyên nhân gì, hay là thiếu mất cái gì đó mà nó dần dần xuống dốc.”
Sở Phong nghe xong, chỉ khoanh tay không nói gì.
Bên cạnh, sau khi nghe xong, Ánh Trích Tiên và danh túc Á tiên tộc đều ngẩn ra. Những thứ này hoàn toàn khác với những gì bọn họ nghe được.
Theo như bọn họ được biết, thiên chi thượng rất đáng sợ. Bây giờ xem ra, nó cũng giống như dương gian, vẫn còn cách thượng thương rất xa.
“Còn có gì đặc biệt nữa không? Các ngươi có nhìn thấy thứ gì từ thượng thương rơi xuống con đường kia hay không?” Sở Phong hỏi.
Hắn hoài nghi ba hạt giống, muốn tìm kiếm đáp án.
Sứ giả mở to mắt, oán thầm. Nếu có thứ đó, tộc bọn họ đã sớm phi thăng lên trời, còn tìm kiếm và đào móc, chặn đường cướp của làm gì?
Tuy nhiên, rất nhanh hắn ta nhớ đến một vách đá. Mỗi lần dưới ánh chiều tà, nó sẽ hiển hóa một đồ án mơ hồ, hình như là một hang động.
“Có, có một dốc đá, tương truyền là từ thượng thương rơi xuống. Mỗi khi trời chiểu vẩy xuống, nó giống như đổ máu, hiện lên một cái quan tài giống như đò ngang, muốn chở người từ đại dương đỏ ngòm rời đi.”
Tuy nhiên, không ai có thể tìm hiểu được. Có người tách ra hồn quang, tiến vào bên trong quan tài vách đá, cuối cùng chính mình lại hóa thành một giọt máu.
Sau khi nghe xong, Sở Phong trợn mắt. Đây là vách đá yêu tà gì thế? Một hình quan tài cũng có thể làm được như thế?
“Rất nhiều năm rồi không có ai đến sườn đồi đó, cũng không biết có còn nơi đó hay không?” Sứ giả nói.
Đang nói, hồn quang của hắn ta đột nhiên bộc phát thần hà chói mắt. Một cái gương từ trong thần hồn hắn ta bắn ra, chiếu vào Sở Phong.
Hắn ta đột nhiên phản kích, hạ tử thủ, không cam lòng thu nhỏ bằng ngón tay cái, bị cầm tù bên trong Kim Cương Trác.
Đây là cấm chế của tộc, vốn khắc sâu trong linh hồn, phòng có người thăm dò huyền công của tộc. Bây giờ hắn ta kích hoạt, tiến hành giết địch.
Oành.
Cấm chế do đại nhân vật lưu lại, diễn hóa thành tấm gương, chiếu ra quang mang mãnh liệt. Bình thường mà nói, phàm là hồn quang tộc khác bị chiếu, nhất định sẽ bị hòa tan như băng tuyết, sau đó biến mất sạch sẽ.
Cấm chế do cường giả trong tộc bố trí cực kỳ đáng sợ.
Oành.
Sở Phong tránh né, đồng thời cũng huy động thiên kiếp, lôi quang vô số bao phủ kính quang.
Đồng thời, hắn còn thôi động Kim Cương Trác. Kim Cương Trác chiếu sáng rạng rỡ, mãnh lực co vào. Linh hồn sứ giả hét thảm một tiếng, triệt để hóa thành tro bụi. Hắn ta biến mất, tấm gương kia cũng tan rã. Vốn phụ thuộc vào cơ thể, sứ giả không còn, cấm chế tất nhiên cũng không còn.