Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2780 - Chương 2781: Ánh Trích Tiên Giải Thích (1)

Thánh Khư Chương 2781: Ánh Trích Tiên giải thích (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đinh một tiếng, Kim Cương Trác phát ra âm thanh rung động thanh thúy, giống như ngọc thạch óng ánh trong suốt xuất hiện trong tay Sở Phong, được hắn đeo ở cổ tay.

Nó trắng như ngọc, sáng long lanh giống như trong quá khứ.

Nó hấp thu huyết mẫu kim, tinh không mẫu kim, nhưng sắc thái bản thân không thay đổi, vẫn trắng noãn.

Tuy nhiên, bên trên Kim Cương Trác xuất hiện một số hoa văn, là vết tích đại đạo thần bí nhất, đến từ hai mẫu kim khác loại, đồng thời còn có hoa văn đến từ Mẫu Kim Dịch Trì.

Một khối sắt bình thường ném vào trong Mẫu Kim Dịch Trì cũng có thể lột xác thành bí bảo, huống chi Kim Cương Trác của Sở Phong là từ mẫu kim nguyên thủy nhất.

Toàn bộ thế giới đều im lặng. Hai sứ giả đến từ thiên chi thượng đều bị Sở Phong giết chết.

Lão ẩu Á tiên tộc run rẩy. Sở Phong chính là một vị Đại Thần Vương. Nếu trở mặt với hắn, bọn họ tuyệt đối không chịu nổi, khó có thể sống sót.

Ban đầu, bà còn ký thác hy vọng trên người Ánh Hiểu Hiểu, cảm thấy nàng và vị Đại Thần Vương này quen biết nhau.

Nhưng bây giờ, không biết vì sao bà lại cảm thấy bất an. Vị danh túc Á tiên tộc cảm nhận được một luồng sát khí cực kỳ nồng đậm đang khóa chặt bà và Ánh Trích Tiên.

Lúc này, Ánh Trích Tiên rốt cuộc cũng động. Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Phong, từng bước một đi tới.

Nàng đích thật rất đẹp, phong thái tuyệt thế, áo trắng phất phới theo gió, cả người giống như từ trong Quảng Hàn Nguyệt Cung đi ra, không dính khói lửa trần gian.

“Sở Phong.” Nàng khẽ gọi.

Sở Phong nhìn nàng. Nhiều năm như vậy, dung mạo của nàng vẫn không hề thay đổi. Tuế nguyệt rất khó lưu lại vết tích trên gương mặt tiến hóa giả.

Ánh Trích Tiên có được nhan sắc khuynh thành, hình dáng thướt tha, được xưng tụng băng cơ ngọc cốt, là mỹ nữ được vinh dự xếp thứ ba trong toàn bộ tiểu Âm phủ vũ trụ.

Nàng đích thật có được dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, gương mặt trắng nõn, hoàn mỹ không tỳ vết. Bây giờ, nàng đang kinh ngạc nhìn Sở Phong. Sau khi gọi qua tên hắn một lần thì không còn lên tiếng nữa.

Nàng ngơ ngẩn xuất thần, giống như rơi vào ký ức nào đó, đắm chìm trong cảm xúc khó diễn tả bằng lời.

Sở Phong cũng không lên tiếng, cũng chỉ nhìn nàng.

Thời gian trôi qua.

“Chuyện năm đó, ta xin lỗi.” Ánh Trích Tiên lên tiếng, giọng nói rất nhẹ, đồng thời còn mang theo thương cảm.

Nói xong, nàng lại im lặng.

Sở Phong rất ung dung, cũng không lên tiếng, sắc mặt không hề gợn sóng nhìn nàng.

Lúc này, Ánh Trích Tiên bỗng nhiên ngẩng đầu, giọng nói không còn trầm thấp, cũng không còn rơi vào cảm xúc không hiểu nữa.

Ánh mắt nàng trong trẻo, mái tóc bay theo gió, bình tĩnh lên tiếng: “Nếu như có thể quay lại lúc ban đầu, trở lại ngày đó, ta vẫn sẽ làm như vậy.”

Sau khi nghe xong, Sở Phong không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Vốn hắn cho rằng Ánh Trích Tiên cúi đầu chính là để phòng ngừa dẫn đến tai họa cho đám người Á tiên tộc, nhưng hắn không nghĩ đến câu nói cuối cùng của nàng lại không phải ý đó.

“Vì sao?” Sở Phong hỏi.

Hắn đã động sát ý. Năm đó, Ánh Trích Tiên vạch trần hắn, khiến hắn rơi vào hiểm cảnh, động một chút là có đại họa sát thân. Hôm nay, nàng vẫn còn như vậy.

Sở Phong cau mày, chân mày như thanh kiếm, có chút dựng lên, ánh mắt khiếp người.

“Nếu ta nói, ta không có lựa chọn, chỉ có thể làm như vậy, ngươi có tin hay không?” Ánh Trích Tiên thản nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Lúc này, nàng trở nên nhu hòa, cái cổ trắng như thiên nga ngẩng cao, trong đôi mắt đẹp không hề có ý sợ hãi, chung quy chỉ có mấy phần áy náy.

Dù sao, năm đó nàng làm như vậy, đích thật đã nguy hại đến Sở Phong, khiến hắn vô cùng bị động. Nếu thực lực của hắn không đủ cao thâm, hắn đã chết rồi.

Ánh Trích Tiên nói: “Những lời ta nói tiếp theo, ngươi có tin hay không?”

“Ngươi cứ nói đi.” Sở Phong không buồn không vui, bình thản đáp lại.

“Năm đó, đã có người phát hiện ngươi. Bọn họ treo một cốt kính đặc biệt, có thể chiếu rọi ra chân dung của ngươi. Ta ở trong khu vực đó, tận mắt nhìn thấy.”

Ánh Trích Tiên chậm rãi nói, thuật lại chuyện năm đó.

Khi đó, tình huống của bọn họ cũng không tốt hơn bao nhiêu, có một số người muốn gây bất lợi cho bọn họ, không biết có thể bình yên đến dương gian hay không. Để thủ tín, để tự vệ, nàng đã trực tiếp nói ra thân phận của Sở Phong.

“Ta biết, mặc kệ là lý do gì, ngươi sẽ không tha thứ cho ta. Nhưng vì tộc nhân, vì em gái ta có thể còn sống đến dương gian, đến khu vực an toàn, cuối cùng được Á tiên tộc dương gian che chở, ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu quay lại một lần nữa, ta cũng sẽ làm như vậy.”

Giọng nói của nàng thấp xuống, có chút thương cảm, ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ lẫn thê lương.

“Ta biết, ta có lỗi với ngươi, nhưng khi đó…” Nàng khẽ nói.

Có mấy lời không cần nhiều lời, có một số việc không cần nói rõ. Sở Phong hiểu ý của nàng.

Nói nàng vô tình cũng không phải. Dù sao, khi đó thân phận của hắn đã bị tiết lộ, nàng chỉ thuận thế dựa vào cái này mà bảo vệ em gái và tộc nhân của nàng.

Thế nhưng, nói nàng không vô tình thì lại không khách quan.

“Ta thừa nhận, giữa người nhà và ngươi, ta càng có khuynh hướng lựa chọn người nhà, bảo vệ người nhà.” Âm thanh của nàng rất thấp.

“Tỷ tỷ.” Lúc này, Ánh Hiểu Hiểu vọt nhanh đến, ôm lấy cánh tay của nàng, ánh mắt hiện lên lệ quang.

“Ta biết, tỷ tỷ vẫn luôn bảo vệ ta. Mặc dù nhiều năm như vậy, ta không để ý đến tỷ, nhưng ta biết tỷ ấy rất quan tâm đến ta, cái gì cũng nghĩ cho ta cả.” Nàng nói khẽ, sau đó quay người nhìn Sở Phong, sợ hắn ra tay đả thương Ánh Trích Tiên.

Sở Phong không hề có ý giết nàng, cũng chưa từng có suy nghĩ đó. Dù sao Ánh Trích Tiên đã từng có ân với hắn, đã từng đồng sinh cộng tử ở dị vực, truyền kỳ ảo cho hắn, hai người dắt tay nhau mà tiến, cùng chung hoạn nạn.

Điều mà hắn muốn làm bây giờ chính là cắt đứt hết thảy những gì trong quá khứ. Từ đây gặp lại giống như người qua đường. Nếu vẫn còn ân oán, thì vậy sẽ khác.

Bây giờ, Ánh Trích Tiên giải thích như vậy, hắn còn có thể nói cái gì?

Mái tóc bạc sáng lóng lánh ngang eo, Ánh Hiểu Hiểu nói: “Thật ra, ta biết tỷ tỷ bảo vệ người nhà, bảo vệ ta, tình yêu vượt qua chính bản thân tỷ ấy, cũng vượt qua cả ngươi. Tất cả đều có nguyên nhân cả.”

Nàng đề cập đến chuyện năm đó, cảm giác thật đáng tiếc.

Sở Phong không ngăn cản, mặc cho nàng nói tiếp.

Bình Luận (0)
Comment