Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2781 - Chương 2782: Ánh Trích Tiên Giải Thích (2)

Thánh Khư Chương 2782: Ánh Trích Tiên giải thích (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Bởi vì tỷ tỷ đã quên mất chuyện ở dị vực. Một đêm ngộ đạo trăm năm. Sau khi chúng ta quay về hiện thực, chúng ta đều quên mất những gì xảy ra ở dị vực. Những gì mà ngươi trải qua cùng tỷ ấy, quá khứ trăm năm giữa ngươi và tỷ ấy, tỷ ấy đều không có bất kỳ ấn tượng gì. Chúng ta tiếp nhận quy tắc áp chế, sau khi trở về tiểu Âm phủ vũ trụ, lập tức mất hết tất cả ký ức dị vực.”

“Nếu tỷ tỷ vẫn còn nhớ rõ các người đã từng cùng nhau, ta tin rằng, nếu ngươi bị tiết lộ thân phận, tỷ ấy nhất định sẽ rất thống khổ, không biết nên làm như thế nào. Tỷ ấy thà rằng bản thân chết đi cũng sẽ không dựa vào đó mà bảo vệ người nhà, bảo vệ ta.”

“Ta nghĩ, nếu tỷ ấy nhớ kỹ những gì xảy ra ở dị vực, tỷ ấy sẽ rất quan tâm ngươi, không có khả năng buông xuống.”

Ánh Hiểu Hiểu không ngừng thuật lại nhân quả bên trong.

Sau khi trở về, Sở Phong đi tìm cố nhân, thuật lại những chuyện phát sinh ở dị vực với bọn họ. Tuy nhiên, ký ức như vậy giống như đang nghe cố sự của người khác, rất khó có cảm giác khắc sâu.

Cho nên, cho dù về sau Ánh Trích Tiên có biết được một số chuyện ở dị vực, cũng không thể khơi dậy tình cảm của nàng đối với dị vực.

Nàng giống như một người đứng xem như không phải một người trải nghiệm.

Lão ẩu Á tiên tộc bên cạnh há to miệng. Bà đã nhận ra, vị đại Thần Vương này chính là ma đầu đến từ tiểu Âm phủ đã làm sục sôi năm đó, Sở Phong.

Ngay cả bà cũng biết đến tên Sở Phong, cũng đủ thấy được ngày xưa Sở Phong gây ra động tĩnh không nhỏ.

Bởi vì trước khi Sở Phong tiến vào dương gian đã giết một đám thần dương gian.

Hơn ngay, ngay cả thần minh thứ tám thiên hạ Xích Minh cũng đã chết ở tiểu Âm phủ, bị ma đầu Sở Phong giết chết, đã từng gây ra oanh động không nhỏ.

Ngoài ra, tất cả đều đang đồn tiểu ma đầu Sở Phong đang nắm giữ chí bảo vô thượng cứu cực dương gian.

Lúc trước, pháp thân Thái Vũ đều vì bảo vật này mà chết ở tiểu Âm phủ, dẫn xuất phong ba rất lớn.

Có thể nói, từng ấy năm như vậy, cho dù Sở Phong không tiến vào dương gian, người còn ở tiểu Âm phủ, tên của hắn đã lưu truyền trong giới.

Cộng thêm thời gian trước, “ca ta là Sở Phong, thúc ta là Sở Phong”, đại quân kỳ tài Sở gia đột nhiên xuất hiện lại càng dẫn phát một phen sóng lớn.

Lúc đó, sau khi những kỳ tài này được phát hiện, các giáo phải trợn mắt há mồm một thời gian rất lâu, quá mức quỷ dị.

Điều này cũng tiến đến một bước Sở Phong thành một tiểu danh nhân ở dương gian.

Có thể nói, từng ấy năm qua, Sở Phong không xuất hiện trên giang hồ nhưng trên giang hồ đã sớm lưu truyền về hắn.

Lão ẩu hơi sợ. Đây chính là ma đầu Sở Phong, bây giờ hắn đã trở thành đại Thần Vương?

Mới chuyển thế được bao lâu, hắn làm thế nào mà tu luyện được như thế? Được xưng tụng là kỳ tích, có khả năng tranh phong với sinh linh có tốc độ tiến hóa mãnh liệt nhất trong lịch sử?

Điều này quả thật khiến người ta khó có thể tin.

Đại Thần Vương, xưa nay có bao nhiêu vinh hoa chứ? Thiếu niên trước mắt còn có quan hệ rất lớn với bộ tộc của bọn họ.

Lão ẩu suy đi nghĩ lại, cảm thấy càng lúc càng sợ. Thân phận vị Đại Thần Vương này tuyệt đối không thể được tiết lộ. Không biết hắn có giết người diệt khẩu hay không?

Bà sợ bởi vì đây là thủ đoạn hữu hiệu nhất để Sở Phong giải quyết vấn đề, đơn giản mà thô bạo.

Bà không khỏi oán niệm trong lòng, oán trách tại sao Ánh Trích Tiên lại gọi ra thân phận Sở Phong trước mặt bà, khiến bây giờ bà không còn đường sống vẹn toàn.

Lúc này, Sở Phong im lặng một hồi, rốt cuộc… ra tay.

Xoẹt một tiếng, lòng bàn tay của hắn phát ra ánh sáng ba màu, chính là thất bảo kỳ ảo, nhẹ nhàng quét qua, giam cầm lại Ánh Trích Tiên.

Cứu cực kỳ ảo này có thể quét xuống vạn vật, thu một người tất nhiên càng cực kỳ đơn giản.

“Sở Phong, ngươi… ngươi mau thả tỷ của ta ra.”

Ảnh Vô Tà kêu lên. Tuy nhiên, hắn ta chỉ nắm chặt hay tay nhưng không dám vọng động, sợ chọc giận Sở Phong hạ tử thủ.

Tuy nhiên, hắn ta vừa dứt lời, Sở Phong lại ra tay lần nữa, thất bảo kỳ ảo chính tông vừa ra, Ánh Hiểu Hiểu cũng bay đến bên cạnh hắn.

“Ngươi ngay cả muội muội ta cũng không buông tha?” Ảnh Vô Tà kêu to.

Sở Phong đưa tay chạm đến trán và tóc Ánh Trích Tiên.

Ảnh Vô Tà nôn nóng hô lên: “Ngươi muốn làm gì? Muốn khinh bạc tỷ tỷ ta? Sở Phong đại ma đầu, làm người không thể làm như vậy? Ngươi quên ngươi đã từng đôn hậu, nghĩa bạc vân thiên đến cỡ nào sao?”

Sau đó, hắn ta muốn vả miệng mình một cái. Năm đó, hắn ta cũng chẳng có lời gì tốt về Sở Phong, cũng nói Sở Phong là đại ma đầu khoe khoang.

Sở Thần Vương đôn hậu, Luân Hồi Vương nghĩa bạc vân thiên? Ánh Vô Địch cảm thấy mấy lời này nghe thuận tai hơn.

“Ồ, ngươi ngay cả muội muội của ta cũng không buông tha, cũng muốn khinh bạc? Sở Phong đại ma đầu, ta liều mạng với ngươi. Ngươi hãy bước qua xác của ta đi.” Ảnh Vô Tà tức giận nói.

Bởi vì hắn ta nhìn thấy Sở Phong đang vươn tay về phía Ánh Hiểu Hiểu.

“Ngươi buông tay ra, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể chọn một người giữa tỷ tỷ và muội muội của ta. Cái tên cầm thú ngươi lại để mắt đến cả hai tỷ muội như thế.”

Ánh Vô Địch gào to. Hắn ta một là lo lắng, hai là muốn Sở Phong thả lỏng. Bởi vì hắn ta sợ nhất không phải Sở Phong làm loạn mà là sợ hắn ra tay với tỷ tỷ.

Sau một khắc, sắc mặt Ánh Vô Địch trắng bệch, bởi vì chuyện hắn ta lo lắng nhất chẳng lẽ sắp xảy ra? Hắn ta nhìn thấy đầu ngón tay Sở Phong sáng lên, rất chói mắt, giống như thần mâu đâm về phía tỷ tỷ hắn ta.

Nếu bị đâm trúng, nhất định sẽ tạo thành một lỗ máu, trước sau trong suốt, ngay cả hồn quang cũng bị bóp chết. Dù sao ra tay cũng là một vị đại Thần Vương mà.

“Sở Phong, ta cúi đầu, ta không phản đối nữa. Tỷ tỷ của ta, muội muội của ta, ngươi có thể mang đi. Tỷ muội thì tỷ muội, ngươi không được hạ độc thủ, đừng giết người.”

Ánh Vô Địch kêu to. Hắn ta thật không phải hô loạn, mà là lo lắng cho sự an nguy của Ánh Trích Tiên, sợ nàng bị ngộ hại.

Sở Phong quay sang nhìn hắn ta.

“Thật, ta nói là thật, về sau ta sẽ gọi ngươi là tỷ phu. Không, muội phu. Mẹ nó, ta nói đại ma đầu ngươi đấy, đời này gọi loạn rồi.”

Sở Phong nhìn Ánh Vô Địch, ánh mắt quét tới quét lui trên người hắn giống như hai thanh thần kiếm xẹt qua hư không, phát ra tiếng kim loại rất nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment