Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong quả thật hơi kinh ngạc. Cái này mà cũng được? Thái độ của em vợ mặt đen hôm nay thay đổi một trăm tám mươi độ, hoàn toàn khác với lúc trước.
Chính bản thân Ánh Vô Địch cũng biến sắc. Những thứ như vậy cũng có thể nói ra miệng, quả thật có chút vượt quá sức tưởng tượng.
Sắc mặt Sở Phong băng lãnh, khí tức khiếp ngươi, hỏi lại: “Ngươi xác định?”
“Ta… xác định.” Ánh Vô Địch ngửa đầu nhìn trời, có cảm giác muốn rơi lệ. Hắn ta muốn giết người. Hôm nay hắn ta quá ủy khuất rồi.
Hắn ta sợ Sở Phong giết chết tỷ tỷ của mình. Ngón tay óng ánh đã đâm vào vầng trán trắng muốt của Ánh Trích Tiên, một giọt máu màu đỏ đang chảy xuống.
Một vị đại Thần Vương!
Nếu cứ tiếp tục ra tay, hắn sẽ xuyên thủng cái đầu mỹ lệ kia, hương tiêu ngọc vẫn.
Cho dù Ánh Trích Tiên mệnh lớn cũng phải bị bóp chết hồn cốt, chết một cách triệt để.
Sau đó, Ánh Vô Địch lại quay sang nhìn em gái của mình. Dù sao nàng cũng thích Sở Phong, coi như cứu tỷ đi, gả cùng một lần.
Lúc này, hắn ta lên tiếng, nhìn tỷ tỷ và muội muội, giọng nói có vẻ trầm xuống: “Muội muội dù tốt đến đâu cũng là của người khác.”
Biểu hiện Sở Phong cổ quái. Hôm nay Ánh Vô Địch đúng là không thèm đếm xỉa rồi, lời gì cũng có thể nói ra miệng.
Rất nhanh, hắn lại cảm thấy dị thường. Ánh Vô Địch dường như đang cố ý nói những lời vô vị, chẳng lẽ là vì thay đổi bầu không khí lạnh lẽo ở đây?
Chính là như vậy! Sở Phong cảm thấy đứa em vợ này cũng không tính là đần, còn khôn khéo hơn so với hắn đã nghĩ.
Thật ra, Ánh Vô Địch chủ yếu là muốn giảm đi sát ý của Sở Phong, cứu tỷ tỷ của mình.
Ánh Vô Địch cảm thấy, Sở Phong lộ ra sát ý quá dày đặc, khuyên can bình thường khó mà thay đổi. Cho nên, hắn ta mới thay đổi phong cách ngày xưa.
“Sở Phong, ngươi sẽ không… giết tỷ tỷ của ta chứ?” Ánh Hiểu Hiểu cũng bị dọa sợ, đứng bên cạnh Sở Phong, mái tóc bạc ngang eo phát sáng, gương mặt hiện lên sự sợ hãi và lo lắng. Nàng ôm lấy cánh tay Sở Phong, không muốn hắn thương hại tỷ tỷ của mình.
Ánh Vô Địch nhìn mi tâm của tỷ tỷ mình không ngừng chảy máu, phá lệ đỏ tươi và bắt mắt.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, kêu lên: “Sở Phong, Sở đại ma đầu, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ta đã thỏa mãn nguyện vọng tự đáy lòng của ngươi, gả một tặng một. Tỷ tỷ muội muội của ta đều là của ngươi.”
Sát ý mà Sở Phong thể hiện ra đúng là rất nồng nặc, nhưng hắn không phải muốn giết người, chỉ là chấn nhiếp và hù dọa mà thôi, muốn xem phản ứng chân thực của Ánh Trích Tiên rốt cuộc có cúi đầu xin thương xót, cầu xin hắn buông tha hay không.
Tuy nhiên, Ánh Trích Tiên lại rất yên tĩnh. Cho dù máu không ngừng chạy xuống trên vầng trán trắng muốt, nhuộm đỏ gương mặt tuyệt mỹ, nàng vẫn không hề có gợn sóng.
Thậm chí, ánh mắt nàng nhìn Sở Phong có lúc thoải mái, có lúc buồn bã.
“Xin lỗi, ngươi ra tay đi.” Ánh Trích Tiên lên tiếng.
Sở Phong cau mày. Trước đây, hắn cảm thấy tâm tư Ánh Trích Tiên rất sâu. Bây giờ nàng vẫn rất ung dung, không sợ sống chết, hay là nàng nhìn thấu hắn sẽ thu tay lại?
Hắn lười thăm dò, cũng không muốn kiểm tra hồn quang của nàng. Hắn quyết định, từ đây chỉ là người qua đường, nào còn cần làm những thứ này nữa.
Hắn chuẩn bị tay lại.
“Sở Phong, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Rốt cuộc ngươi có muốn cưới tỷ tỷ và muội muội của ta không? Ta đã thối lui đến vách đá, ngươi còn muốn bức ta sao?” Ánh Vô Địch thở hổn hển, mắt đỏ bừng, đứng đó lớn tiếng hỏi.
Sở Phong liếc mắt nhìn hắn ta, không nói gì, chỉ quay sang nhìn danh túc Á tiên tộc, một nữ Thần Vương thực lực rất mạnh.
“Còn ngươi nữa, cũng lên đi.” Sở Phong lên tiếng.
“?!” Ánh Vô Địch hoàn toàn hóa đá, mắt mở thật to, ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, hoài nghi không biết hắn ta có nghe lầm hay không.
Hay là, Sở Phong đã phát điên?
Ánh Hiểu Hiểu cũng không nói gì, mắt mở thật to, miệng há thành hình chữ o, có chút ngẩn ra.
Ngay cả Ánh Trích Tiên cũng ngạc nhiên nhìn Sở Phong.
“Cầm thú, ngay cả cô tổ của ta ngươi cũng không buông tha?” Ánh Vô Địch kêu to.
Lão ẩu, Thần Vương Á tiên tộc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, dùng sức lắc đầu, tin rằng bà không có nghe lầm. Bà muốn giết Ánh Vô Địch, hô loạn cái gì chứ?
Sau đó, bà nhìn Sở Phong, kết quả phát hiện hắn đang ngoắc bà, gọi bà qua đó.
Mặt lão ẩu giống như thấy quỷ. Thời bà còn trẻ, bà cũng là một mỹ nhân. Bây giờ, mặc dù tóc bạc trắng nhưng dung nhan vẫn còn tú lệ. Tuy nhiên, bà lại bị một hậu sinh đùa giỡn như vậy, thật sự quá đáng, quá khó coi, tuyệt đối không thể tiếp nhận được.
“Nghĩ gì thế, ngươi qua đây cho ta.” Sở Phong vẫy tay một cái, thất bảo kỳ ảo chính tông vừa ra, hồng quang xuất hiện, vèo một tiếng đã bắt lão ẩu vào tay.
“Cho dù là đại Thần Vương, ta cũng không theo…” Lão ẩu kêu to.
Bịch. Sở Phong tát một bạt tai, trong nháy mắt đánh ngất lão ẩu.
“Ngươi cũng đến đây đi.” Sở Phong lại ra tay với Ánh Vô Địch, thần hồng quét qua, một khắc đã bắt hắn ta đến trước mặt.
“Cái gì?” Ánh Vô Địch kêu lên. Bao gồm luôn cả hắn ta? Nhất thời, trong lòng hắn ta cảm thấy rối loạn.
Sở Phong không thèm phản ứng đến hắn, đưa tay xẹt qua đầu lão ẩu, chùm sáng cuồn cuộn. Bà là người đầu tiên hắn ra tay.
Cùng lúc, hắn vận chuyển hô hấp pháp Á tiên tộc, giữa mũi và miệng phun ra sương trắng. Toàn thân hắn trở nên mơ hồ, giống như một Thiên Tiên hàng thế.
Trước khi Sở Phong rời tiểu Âm phủ, hắn đã từng đọc qua bí khố các tộc. Điển tịch mười chủng tộc hàng đầu đều bị hắn lật nát, nắm giữ nhiều loại hô hấp pháp.
Đáng tiếc, đối với dương gian mà nói, tất cả đều là tàn pháp, chỉ từ Ảnh Chiếu đến Thần cảnh.
Bằng không, hô hấp pháp của Đạo tộc, Phật tộc, Á tiên tộc đều tập trung vào một người. Nếu hắn tu hành lâu dài, về sau tuyệt đối có thể đi ngang.
Cho đến bây giờ, không ai có thể nắm giữ nhiều hô hấp pháp cứu cực như vậy.
Trước mắt cũng đủ rồi. Hắn dùng hô hấp pháp Á tiên tộc làm mất đi ký ức của lão ẩu, thay đổi ký ức, sẽ không lưu lại chân ngựa.
Đây là quyết định từ trước của hắn. Nể tình Ánh Hiểu Hiểu, hắn không đại khai sát giới Á tiên tộc ở đây, chỉ là muốn làm mất đi một số ký ức của bọn họ.
Hiện tại, hắn tuyệt không thể tiết lộ thân phận được. Bất luận như thế nào, cũng phải chờ hắn rời đi. Hắn còn muốn tiếp tục thu hoạch tạo hóa.
Trong nháy mắt, lão ẩu mắt trợn trắng. Ký ức bên trong bí cảnh bị xóa đi, sau đó bị sửa đổi. Sở Phong không muốn sau khi bà rời khỏi đây lại nói hươu nói vượn.