Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nụ hoa cấp Đại Vũ, nơi này có tới ba cây!”
Sở Phong cảm thán, đây là thiên tàng hiếm có, tuy rằng hấp thu phấn hoa xong có khả năng sẽ thể hiện điềm xấu và tử vong, hoàn toàn không thể diễn tả, nhưng cũng là cơ hội mà tiến hóa giả tha thiết ước mơ, lỡ như thành công thì sao? Đây chính là điều kiện để đặt căn cơ mấu chốt trước bước nhảy chung cực!
Dọc theo đường đi toàn là tang thương, những tảng đá lớn vô tận đều đã phong hoá, nhẹ nhàng chạm vào một cái sẽ biến thành bột mịn, còn có dấu vết biển rộng khô khốc.
Thương hải tang điền, tất cả đều sớm đã thay đổi, căn bản không biết hàng tỉ năm trước nơi này sẽ như thế nào, hoang vu và thê lương trước mắt không đủ để hình dung sự tang thương trống trải và xa xưa của nơi đây.
Đến cuối con đường lại có một cái lỗ sâu không gian, thực an tĩnh, cũng thật lạnh lẽo, còn sót lại từng luồng từng luồng khí tức hạt cơ bản thánh khiết nhè nhẹ, nữ tử bạch y kia đã rời đi từ nơi này.
Sở Phong hơi do dự, sau một hồi tra xét kỹ, không phát hiện nguy hiểm gì nên đã vại đá ở phía trước, bước một bước vào bên trong.
Sau đó, trong thời gian ngắn, hắn kinh ngạc phát hiện ngoại giới là núi sông hơi quen mắt, hoặc có thể nói là đại dương gian có đặc tính khá tương tự!
Đi ra từ lỗ sâu là đến Thái Thượng cấm địa ngoại giới?
Nàng ta đi đến nơi nào thì hắn không biết, mà hiện tại đã tới cuối đường, hình như có một lớp màng thế giới, nhẹ nhàng đẩy một cái như có thể trực tiếp xuyên thủng, mà bên ngoài là núi sông dương gian.
Nếu rời đi từ nơi này, chắc chắn sẽ dễ dàng tránh đi đợt gặn hỏi thậm chí là hỏi tội sau đó của Hỏa Tinh tộc, dù sao hắn cũng gây ra “Động tĩnh” quá lớn trong không gian sau người.
Sở Phong ngẫm nghĩ, nhưng không lập tức rời đi, mà là đi dọc theo đường cũ trờ về, cởi “Thiên Tứ Giáp Trụ” của Hỏa tộc trên người ra, lấy ra một ít Sơn Hà Từ Tủy Đồ được tạm thời cho hắn mượn, nỗ lực đánh về hướng lối vào tiểu không gian kia.
Hắn muốn trả cho Hỏa tộc, dù sao trước kia đối phương đối xử với hắn không tệ, rời đi cũng không cần thiết cướp luôn những thứ đó, cho dù thực trân quý, nhưng hắn có vại đá hộ thân là đủ rồi.
“A... các vị tiền bối Hỏa tộc, mạng ta xong rồi, ta theo gió mà đi, quay về với thiên địa tự nhiên, ta phụ nhờ vả của các vị, xin hãy thu lại trọng bảo!”
Sở Phong kêu to từ sâu trong tiểu không gian, cứ như gặp phải tai kiếp, giống như không sống được bao lâu.
Hắn muốn trước khi rời đi như vậy chặt đứt mọi liên hệ ngọn nguồn, nếu một ngày nào đó dùng chân thân Sở Phong mà gặp lại họ cũng không đến mức xấu hổ, hiện giờ dùng tên giả của người khác —— Chu Chính Đức chọc họa tại đây, còn nướng luôn cả sinh linh trời xanh, lại làm loạn thiên động địa, hơn phân nửa sẽ khiến Hỏa tộc không vui và phẫn uất, không bằng tay trắng trở lại làm từ đầu.
“Tình huống thế nào, Chu Chính Đức chết rồi?”
“Hắn gặp nạn ở bên trong, quả nhiên là hung thổ không thể thăm dò, dù là tổ tiên của chúng ta, không bị thương nặng thì cũng tử nạn.”
Hỏa tộc nhân than nhẹ, vô cùng tiếc nuối.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng có khác thường, cảm xúc phập phồng, cảm thấy Chu Chính Đức này thật phúc hậu, trước khi lâm chung còn đánh văng trọng bảo Hỏa Tinh nhất tộc phí hết tâm huyết trở về, quả nhiên đã gửi gắm đúng người trung tín lương thiện.
“Tiểu đạo hữu, yên tâm lên đường đi!”
Tế điện Hỏa tộc.
Sở Phong... Trốn chạy!
Hắn cầm vại đá trong tay, tung hoành một đường, lao về hướng lỗ sâu kia.
Người bên ngoài căn bản không vào được, di thuế Bạch Y Nữ Đế lưu lại quá khủng bố, không ai chịu được loại uy áp đó, chỉ có cầm theo thứ không thể suy đoán lai lịch như vại đá thì mới được che chở.
Vèo!
Một lớp màng thế giới vừa bị chạm nhẹ một cái đã mở ra, Sở Phong đi ra ngoại giới một lần nữa!
Nhìn núi lớn nguy nga phía dưới, núi rừng xanh tươi và sông lớn lao nhanh kia, trong lòng hắn cảm thấy thật thoải mái, hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc khẩn trương trước đó.
Đáng tiếc là, chung quy vẫn không biết tinh khí thần của nữ tử bạch y kia tới phương nào, có chút tiếc nuối.
“Đây là nơi nào?”
Sở Phong thân là Hằng Vương, hiện giờ có thủ đoạn Thông Thiên, thực lực đủ để sánh vai với Thiên Tôn, trở thành cao thủ chân chính của dương gian, không bao giờ cần trốn đông trốn tây.
Hắn hơi nghỉ chân một chút, nháy mắt đã bắt được một con tam vĩ ngân hồ toàn thân tuyết trắng từ núi sông, chỉ giây lát đã biết được tin tức mà mình muốn biết.
“Thì ra đã rời xa cấm địa Thái Thượng không biết bao nhiêu triệu dặm!”
Hiện giờ sớm đã thoát ly mảnh vùng cấm Hỏa tộc kia rất xa, thậm chí vượt qua mấy đại châu!
Hắn quay đầu lại đi tìm lỗ sâu kia, phát hiện nó đã biến mất, sau khi đi ra thì không tìm được con đường dẫn đến mảnh không gian kia nữa!
“Tính, dù sao đã ra rồi, hiện tại nơi đó cũng không có gì đáng để ta lưu luyến, nếu một ngày nào đó cần đi ngắt lấy nụ hoa cấp Đại Vũ thì lại tiến vào từ cửa chính cấm địa, lại … làm quen với Hỏa Tinh nhất tộc lần nữa.”
Oanh!
Sở Phong đứng giữa không trung, đôi tay dùng sức nắm chặt, sau đó sấm sét ầm ầm, mái tóc trên đầu giống như bạch kim lộng lẫy, cực kỳ loá mắt.
Một khí tức năng lượng cường đại kn kinh sợ mảnh thiên địa này!
“Ta đã là Hằng Vương, có một số việc nên giải quyết!” Ánh mắt hắn trở nên khiếp người, giống như thái dương hóa thành tia sáng bắn vọt ra, hắn muốn giết Thái Võ, phải báo thù cho cha mẹ thân thích bạn bè.
Không lúc nào là hắn không nghĩ đến người này, vào dương gian là để làm gì? Chính là vì muốn gặp lại một vài người, muốn tru sát Thái Võ Thiên Tôn!
Cho dù hắn gặp được Đại Hắc Ngưu, Đông Bắc Hổ ở dương gian, nhưng những người khác thì sao? Có một số người có khả năng vĩnh viễn không còn gặp lại, bị Thái Võ đánh chết, tiến vào luân hồi không có đủ lá bùa che chở, chỉ sợ chỉ có vài người có thể tái hiện thế gian.
Đến nay còn không thấy tung tích của cha mẹ, không thấy bóng dáng Tiểu Hoàng Ngưu, có khả năng cả đời cũng không còn gặp lại được rất nhiều người.
“Vèo!”
Sở Phong lộ ra biến mất, rất nhanh đã đến một tòa thành to lớn, dễ dàng bước vào một Tràng Vực truyền tống siêu cấp, hắn muốn đi đến Thanh Châu cách đây hàng tỉ dặm!
Bởi vì, sơn môn Thái Võ Thiên Tôn nằm ngay ở Thanh Châu!