Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiểu loli tóc bạc ngày xưa hiện giờ sớm đã trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mái tóc dài màu bạc phất phới rũ xuống eo, đôi mắt to sáng ngời khẽ chớp, thanh lệ như tiên, nàng nắm chặt nắm tay, đầy mặt đều là nụ cười.
“Thật là không xong, thật sự là hắn?!” Ánh Vô Địch đen mặt, đứng ở đó mà lẩm bẩm, không biết nói gì mà nhìn muội muội mình, lại nhìn thoáng qua tỷ tỷ Ánh Trích Tiên nơi xa.
Trong mắt hắn ta, khi ở Tiểu Âm Phủ đã bị cướp mất một tỷ tỷ, tuy rằng sau đó quan hệ tan vỡ, nhưng dù sao cũng từng có danh nghĩa, phải gọi Sở Phong là tỷ phu, mà hiện tại... Lại phải mất đi một muội muội!?
Đột nhiên, hắn cảm thấy thật khó chịu! Rất muốn xách Sở Phong ra đánh tơi bời một trận!
“Sở Phong, ma đầu, ngươi thật là anh ruột của ta mà, không thể trêu vào! Mẹ nó, ta chỉ có một tỷ tỷ, một muội muội, ngươi muốn một mình ăn sạch sao? Tức chết ta!” Ánh Vô Địch vẫn giống như trước kia, khi đề cập đến Sở Phong thì mặt đen như đáy nồi, tức đến xì khói, hận không thể quyết chiến với Sở Phong.
Nhưng hắn ta cũng chỉ suy nghĩ vậy thôi, vui đùa cái gì vậy, hiện tại cả Thiên Tôn cũng bị tên kia cường thế chém giết, thật sự là hung mãnh dữ dội, sao hắn có thể đối đầu nổi, dám thò lại gần thật thì phỏng chừng sẽ bị đánh thành sủi cảo, đánh thành người đầu heo!
Cách đó không xa, Ánh Trích Tiên mặt không cảm xúc, chỉ nhìn hắn một cái thì đã trông ra phương xa.
“Ngao... Ô...”
Trong một mảnh sương mù truyền đến tiếng thú rống, cuối cùng khí thế trở nên hùng tráng, hóa thành tiếng hổ gầm, chấn động khắp núi non, rừng rậm vô tận cũng đang run rẩy.
Đây là di tích của Dị Hoang Hổ tộc, hung địa tiếng tăm lừng lẫy——rừng rậm hỗn độn!
Lúc trước, khi Đông Bắc Hổ chia tay với Sở Phong và lão cổ, một mình đi xa, mục đích chính là nơi này, nó đã nán lại nơi đây thật lâu, tìm hiểu tất cả mọi thứ trong di tích!
Dị Hoang Hổ, nhất tộc này quá cường đại, là huyết mạch dị biến mạnh nhất của Bạch Hổ và Hắc Hổ, siêu thoát cao hơn, được gọi là con rồng có thể ăn cả trời, nhưng bởi vì quá khủng bố, huyết mạch mạnh vô biên nên khó có thể sinh sản con nối dõi, không thể kéo dài mà đã bị diệt sạch trong năm tháng lâu dài.
Đông Bắc Hổ, lão cổ và Sở Phong đều ăn huyết mạch quả, đều có thể lột xác, cho nên Đông Bắc Hổ mới tìm được nơi đây.
Trong quá trình đó, nó thu phục được một ít hung thú, hôm nay nghe được tin tức, lập tức vô cùng kích động và phấn chấn, đại thù được báo, huynh đệ nhà mình đã mạnh như vậy rồi.
“Huynh đệ, chờ ta, chờ Đông Đại Hổ hiểu được kinh văn vô thượng của Dị Hoang Hổ tộc, đến lúc xuất thế nhất định không kéo chân ngươi, sẽ đi giúp ngươi!”
Đông Đại Hổ kêu lên, tiếng hổ gầm kinh thiên động địa, khắp rừng sâu hỗn độn đang chấn động kịch liệt, sương mù ẩn chứa hoa văn đại đạo đang không ngừng khuếch trương!
Trong một ngọn núi lớn vô danh, một thiếu niên môi hồng răng trắng đang nướng một thi hài thần bí đã chết đi chừng trăm triệu năm, cắn xé một ngụm thì lập tức phụt ra.
“Phốc, lão thi thật khó ăn!” Đây là lão cổ, hắn từng sống lại từ mặt đất, mang theo Cửu U Chỉ thân, từ khi ăn huyết mạch quả mới khôi phục lại, trở thành thân thể Dị Hoang Đạo tộc.
Hiện tại, hắn cũng truy tìm sức mạnh, ăn trộm một ít thi hài cổ thú và bảo tàng trong danh sơn để gia tăng thực lực của bản thân.
Hắn không quên được đại ca của mình —— Lê Đạt.
Lê Đạt như mặt trời ban trưa, quét ngang Lục Hợp Bát Hoang! Nhưng ông ta lại bất ngờ đột tử, đến nay cũng không biết vì sao mà chết, đây là chấp niệm cả đời của lão cổ, hắn muốn thăm dò đến cùng, cũng muốn báo thù cho Lê Đạt.
“Không thể tưởng được, tên kia có thể lăn lộn như vậy, còn đánh chết Thái Võ được luôn?!” Lão cổ biết được tin tức này thì hơi ngơ ra, cảm thấy sợ hãi.
Trong mắt hắn, Sở Phong ở tuổi này mà có thực lực như vậy thì quả thực không kém gì đại ca năm đó!
“Không phải thật sự là đại ca ta chuyển thế đó chứ? A phi, thứ này hỗn trướng như thế, sao có thể anh minh thần võ như huynh trưởng của ta?!” Lão cổ không phục.
Nhưng hắn bắt đầu nghiêm túc, muốn tăng mạnh thực lực của mình lên, thiên địa này càng ngày càng đáng sợ, thiên cơ ngày càng mơ hồ, thời đại đang quật khởi.
“Lại lợi hại như vậy, ngươi thật sự là... Cha ta!” Trong một dãy núi xa xôi không rõ nào đó, có một thiếu niên mới lén đào cổ mộ đi ra, nghe thấy nội dung bàn tán của các tiến hóa giả trên đường thì sắc mặt tương đối phức tạp.
Thực lực của hắn rất mạnh, nhưng lúc này da mặt lại giật giật, nghe thấy tin tức về Sở Phong xong thì vẻ mặt cũng tương đối phức tạp.
Hắn là tiểu đạo sĩ năm đó, con trai của Sở Phong và Tần Lạc Âm, chuyển thế rất thành công, dù sao hắn cũng cầm lá bùa hoàn chỉnh đi vào Luân Hồi lộ.
Hiện tại, hắn biết Sở Phong xuất thế, hơn nữa chiến tích kinh người như vậy thì luôn có một cảm giác, như bị ông già nhà mình cười nhạo, như đang nói với hắn, cha ngươi... Vẫn là cha ngươi.
“Tiểu gia không phục, đạo gia ta khó chịu, còn muốn đời này đi độ ngươi, đi tiếp dẫn ngươi, điều... Giáo ngươi, kết quả không ngờ ngươi lại xuất thế trước cả ta, hơn nữa còn—— tà hồ như vậy!” Tiểu đạo sĩ căm giận không thôi.
Hắn cảm thấy, đời trước quá thảm, bị Sở Phong đánh hôn mê ở Luân Hồi lộ, cướp đi lá bùa, cuối cùng không thể hiểu được mà trở thành con hắn, có thù oán cũng không thể báo, thật sự cảm thấy quá buồn khổ, quá nghẹn khuất.
Tiểu đạo sĩ còn muốn dạy dỗ Sở Phong ở dương gian đời này, cho hắn biết vì sao hoa lại có màu đỏ!
Kết quả hắn bi thương phát hiện, nếu lại gặp mặt thì có khả năng hắn sẽ gặp bi kịch lần nữa.
“Ha ha, không hổ là huynh đệ của ta!”
Trong một tổ chức u tối, một thiếu niên vuốt tóc ngược, có hai cái sừng trâu thô ráp, trong miệng ngậm một điếu xì gà thô bằng củ cà rốt đang phun mây nhả khói, vui mừng khôn xiết.
Đột nhiên, phịch một tiếng, một con trâu già cho hắn một chân, làm hắn như bù nhìn bay ra ngoài, khiển trách hắn: “Có tý tuổi mà cả ngày phun mây nhả khói, luyện công đi!”
“Mẹ nó!” Chuyển thế của Đại Hắc Ngưu—— Tiểu Mãng Ngưu vô cùng buồn bực, lẩm bẩm nói: “Lão ngưu ta cũng không nhỏ, cho ta thêm một thời gian, hai anh em ta phải cố gắng rèn luyện, không, là hai cha con rèn luyện...”
Kết quả, hắn còn chưa nói xong thì lại bay ra ngoài.
“Nghé con chết tiệt, càng ngày càng không lớn không nhỏ, hai anh em nào hả, gia gia ngươi, ta đánh chết ngươi!” Lão ngưu tức giận, đứng đó trừng mắt, lại cho hắn mấy chân.