Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đừng mà, cha, cha là cha ruột của con, cha mắng gia gia làm gì, ông ta cũng là cha ruột của cha, cha đánh ta nữa là con nói cho gia gia đó!”
“Đánh con nghé con chết tiệt nhà ngươi!”
Sau đó, “Phanh” một tiếng, tiểu ngưu bay lên giữa không trung!
“Ngao, mu, đau chết lão ngưu!” Nghé con ngao ngao kêu lên.
Dương gian, bên ngoài một tuyệt đĩa, trên không mảnh đất màu đỏ yên tĩnh mà tử khí trầm trầm có một tia chớp màu bạc bay qua, cắt qua hư vô, tốc độ thật sự quá nhanh.
Khi nó dừng lại trên một ngọn núi, điều làm người ta sợ hãi là đó lại là một con... Bạch kỳ lân!
Không phải lân thú bình thường, mà là chân kỳ lân có được tổ huyết!
Ngọn núi này chính là cấm địa, trên đỉnh núi có một tế đàn, mà trên tế đàn có một bộ vỏ trứng rách nát, mười mấy năm trước có sinh linh được ấp nổ ra từ bên trong.
Đây là cấm địa, trứng trên tế đàn không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, vỏ trứng cũng trở thành da thạch, gần như đã hoá thạch, kết quả vẫn ấp nở ra được một sinh vật.
Gần đây bạch kỳ lân luôn đi ra bên ngoài, du lịch lân cận, hôm nay mới biết được tin tức của Sở Phong.
Nó chớp chớp đôi mắt, trong đó tràn ngập ánh sáng trí tuệ, khẽ nói: “Phương pháp hô hấp mà ta dạy cho ngươi, sống chết có nhau ở Tiểu Âm Phủ, hiện tại rốt cuộc cũng gặp lại sao?”
Ngày này, không chỉ các đại đạo thống dương gian đang bàn tán xôn xao, mà một ít cố nhân của Sở Phong, hễ đã thức tỉnh ký ức kiếp trước cũng bị kinh động, vui sướng mà khiếp sợ.
Bạn gái cũ của Sở Phong—— Lâm Nặc Y, vốn đã bước lên một con đường thần bí, lúc này nghe được tin cũng giật mình, lộ ra vẻ mặt khác thường.
Nàng khẽ nói: “Ngươi... đã đi đến bước này, bước chân quá lớn, tốc độ quá nhanh!”
Vân Châu, trong một mảnh núi non tú lệ, sương trắng từng cơn, động phủ thành mảng, linh khí nồng đậm không hòa tan được, thật sự là một mảnh phúc địa của tiên gia.
Nơi này có một tòa trang viên, vừa có sự nguy nga của cung điện, lại có cảm xúc đổi mới của biệt thự hiện đại, dược điền trong viện có mùi thơm phà vào mũi, muôn hồng nghìn tía, gần đó còn có đình đài thác nước, cây tử đằng quấn quanh, ngô đồng xanh tươi.
Trong đình hóng gió, một bán tay trắng tinh đang đưa thức ăn vào cái lồng chim được đúc thành từ tham kim treo lơ lửng ở giữa không trung, cũng lạnh nhạt nói: “Ồ, khá thú vị đó, quỷ vật Tiểu Âm Phủ thành tinh, giết luôn cả Thái Võ, ha hả!”
Sau khi người đó rời đi, loan điểu màu tím xinh đẹp trong lồng phát ra tiếng pi pi, lã chã chực khóc, nhưng hiện tại nó không thể hóa hình, không thể phát ra tiếng người, bị hoàn toàn đánh về nguyên hình, trong đôi mắt to mang đầy nước mắt.
Xích!
Một chùm tia sáng cắt qua vĩnh hằng, cắt đứt con sông dài năm tháng, đánh xuyên qua cổ kim tương lai, đi ngang tất cả các cấp độ, khi tia sáng kia hạ xuống thì oanh một tiếng, một thế giới nở rộ như hoa, cháy bừng n, sau đó trở về với vĩnh tịch!
Cả thế giới bị hủy diệt, biến mất vĩnh viễn, sinh linh một thế giới đều trở thành tro bụi.
Sở Phong bỗng chấn động, lui ra từ trạng thái hoảng hốt vừa rồi, hắn nhìn thấy gì? Đó là dương gian nổ tung sao? Bị đánh thành bột phấn.
Đây là cảnh tượng quỷ dị gì, thật sự quá đáng sợ!
Hắn tìm được vùng núi yên lặng này, muốn trồng ba hạt giống thần bí xuống để giúp mình tiến hóa, trong quá trình này cần dùng đến vại đá.
Bởi vì, năm đó cũng như thế, hạt giống chỉ có thể mọc rễ nảy mầm khi đặt trong vại đá.
Nhưng vừa rồi, hắn còn chưa bắt đầu trồng, chỉ chăm chú nhìn vại đá, thăm dò sự cổ quái của nó giống như trước kia, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đó!
Thế giới bị đánh thủng, hoàn toàn tan rã, vũ trụ bốc cháy, bốc hơi sạch sẽ, đây là hình ảnh gì vậy chứ?
Đó là dương gian sao? Thoạt nhìn giống thật mà cũng như giả, chỉ hơi tương tự mà thôi!
Cả người hắn ứa hàn khí, thấy được quá khứ, hay là trong lúc vô tình chăm chú nhìn ra được tương lai? Chuyện này thật sự làm người ta sởn tóc gáy.
Hắn không đứng dậy, vẫn duy trì trạng thái vừa rồi, lại đắm chìm tâm thần vào vại đá, không lâu sau đó, hắn nhập tĩnh, rất nhanh lại thấy được tình huống dị thường.
Trong lúc chư thiên phập phồng, một thế giới lại một thế giới chìm nổi, giống như bọt khí, như hàng tỉ bụi bặm lơ lửng, liên miên không dứt, thật sự là chư thiên vạn giới.
Vậy ánh sáng hủy diệt đục thủng một thế giới là cái gì?
Đó là... Vại đá!
Nó như đang chạy nạn, lại như bị người ta hất ra, từ một nơi xa xôi không biết mà đâm xuyên qua một giới, đánh hỏng một mảnh thiên địa, tạo thành sự hủy diệt như thế!
Đây là cảnh cũ ngày xưa, là lai lịch của vại đá sao!? Sở Phong chấn động, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy dị cảnh như thế!
“Ngươi đến từ chỗ nào, từng xuyên qua bao nhiêu thế giới, còn có bao nhiêu đại giới xảy ra điềm xấu vì ngươi, sau đó chết đi?” Sở Phong khẽ nói.
Hắn cầm vại đá trong tay, cảm nhận được sự nặng trĩu xưa nay chưa từng có, địa vị của thứ này quá lớn.
Trọn một ngày một đêm, hắn không trồng ba hạt giống kia, mà yên lặng cảm nhạn6, muốn nhìn thấy chân tướng chung cực.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể lắc đầu, thở dài một hơi, đây không phải là chuyện hắn có khả năng thăm dò, ít nhất trước mắt còn không được!
Nhưng hắn cho rằng có lẽ dương gian bất đồng, ít nhất vại đá dừng ở thế giới này thì đã được dung nạp, mảnh thiên địa này vẫn chưa tan rã chết đi.
“Hay ngươi vốn thuộc về thế giới này?” Sở Phong suy nghĩ.
Xích lạp!
Đột nhiên, hắn nghe được tiếng vang rất nhỏ, tiếp theo nhìn thấy một mảnh ánh sáng đen lạnh lẽo đan chéo qua, còn tưởng rằng là mình hoa mắt, nhưng hắn là sinh vật cấp bậc nào kia chứ? Hằng Vương thì sao gặp ảo giác được!
“Cái đáy vại đá?!”
Sở Phong kinh dị, vừa rồi cái đáy vại đá chưa bao giờ có động tĩnh như có từng đợt từng đợt đường cong màu đen nhàn nhạt lan tràn vào sâu trong hư không vô tận, sao lại quỷ dị như thế?
Hắn có được hoả nhãn kim tinh siêu cấp, trong nháy mắt đó, hắn hoảng hốt cảm nhận được thứ vô cùng khủng bố, phần cuối những sợi tơ đó như nối liền với thiên địa vô tận.
“Sợi tơ màu đen, như loáng thoáng có... khí tức Địa phủ?!”
Địa phủ đan chéo lan tràn ra chư thiên vạn giới, trải rộng như một ngọn núi, những mảnh thế giới như các cánh hoa, là thật vậy sao?
Những nơi đó... Đều có địa phủ cổ xưa nhất?!
Loại địa phủ này tuyệt đối không có khả năng là Luân Hồi lộ hắn từng đi qua, hẳn là đã thành hình vào vô số thời đại trước đó, trong kỷ nguyên không thể thôi diễn nào đó.