Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rốt cục nói hình thành một cách tự nhiên, hay là do người ta tạo ra?
Nếu là hình thành tự nhiên thì chư thiên thật sự khó lường, không thể tưởng tượng, đến nay cũng chưa từng thật sự bị các cường giả chung cực hiểu được, ngộ ra.
Mà nếu là do người ta tạo ra, vậy thì càng đáng sợ! Là ai lại có đại năng lượng như vậy, có thể đào bới, nối liền một giới rồi một vực, làm thế gian sợ hãi, đàn áp cả kim cổ.
“Đương thời còn có Luân Hồi Thú Liệp Giả, có lẽ ta nên mượn tay bọn họ, công bố chân tướng làm người ta sợ hãi trong sương mù của Luân Hồi lộ đương thời mà ta đã đi qua!” Sở Phong nói.
Hắn cảm thấy, khi đã đủ năng lực thì tân địa phủ đương thời là mục tiêu của hắn, có lẽ có thể tìm được cái gì đó.
Nhưng nói dễ hơn làm, cái gọi là Luân Hồi lộ đương thời cũng sớm đã tồn tại không biết bao nhiêu kỷ nguyên, cổ xưa đến mức hù chết người, dòng nước sâu làm người ra sợ hãi.
Phải biết rằng, cho dù là Lê Đạt, kẻ địch của Võ Phong Tử, nếu bại vong cũng lựa chọn đi con đường này, có thể thấy được đây là quy cách luân hồi lộ tối cao của đương thời!
“Ngươi thật cổ quái, kinh tâm động phách, khiến người ta không rét mà run!” Sở Phong chăm chú nhìn vại đá trong tay, càng nhìn thứ này thì càng thấy thâm trầm, càng không lường được.
Trên vách vại đá, trước mắt lộ ra một góc đồ án rất nhỏ, hắn từng nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ của một rồi lại một sinh vật vô thượng đẫm máu của thời đại Đế Lạc trước trên đó, cũng từng có được mấy chục đến cả trăm phù văn màu vàng chí cường trong một góc!
Mà hiện tại, rốt cuộc cái đáy vại đá cũng lộ ra một góc núi băng, hắn đang trong trạng thái hoảng hốt, có hắc tuyến nhàn nhạt lan tràn ra.
Thật là cổ quái!
Sở Phong nghi hoặc, vì sao hôm nay có thể nhìn thấy loại dị tượng này?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, gần đây chỉ có một chuyện đặc biệt là khi chém giết Thái Võ Thiên Tôn, vại đá từng đâm nát mảnh vỡ tàn phá to bằng hạt gạo kia, có liên quan đến nó sao?
“Đó như một mảnh vụn ấm sành, lúc ấy cảm thấy hình như nó có khí tức hơi tương tự với vại đá trong tay ta, cứ như cùng một thời đại!”
Sở Phong nghi hoặc, cánh tượng hắn chứng kiến vừa rồi là do chút năng lượng còn lại của mảnh ngói vụn kia gây nên, hay là mảnh ngói đó của Thái Võ đánh thức ký ức nào đó trong vại đá?
Lúc này, trong một nơi xa xôi vô tận, siêu thoát thiên địa, một nơi không rõ là đâu, có giọng nói vang lên:: “Không niệm không nghĩ, ta vẫn trở về!”
Trên thực tế, ngày hôm đó dương gian đã xảy ra không ít dị tượng, hơn nữa không giới hạn trong mảnh thiên địa này.
Luân Hồi Thú Liệp Giả thường xuyên xuất động, bởi vì bọn họ sợ hãi phát hiện, có một ít cái khe đáng sợ xuất hiện ở khu vực nào đó chung quanh Luân Hồi lộ.
Phải tu bổ cổ lộ!
Một ít sinh vật trong truyền thuyết sớm đã tọa hóa, từng xuất hiện vào thời đại Võ Phong Tử trước kia đột nhiên đi ra, đang... Nhanh chóng sửa đường!
Nếu ẩn như khăng khít, trong cái khe của một đoạn Luân Hồi lộ phụ cận truyền ra âm thanh: “Ta từng xưng hùng thập thế, xưng quan nhân gian, thập thế làm vương, nhưng hôm nay ta là ai, ngày xưa ta lại ở nơi nào?”
Trong âm thanh này chứa đầy thê lương, cũng có tang thương, còn có sự tuyệt vọng khó hiểu.
Nếu Sở Phong ở chỗ này thì nhất định sẽ nghe ra, đó là thanh niên thần võ mà hắn từng nhìn thấy trong một buổi sáng ở một ngoài thành thị nào đó của dương gian, hư hư thực thực là tù nhân tạm thời thoát ra từ mảnh đất hắc ám chung cực luân hồi để hít thở không khí.
Cũng có hư ảnh sinh vật chiếu ra từ trong khe nứt, duy trì hình người, hiện hóa xuất thế, mang theo mê mang, lộ ra buồn bã mà gầm nhẹ: “Ta là ai, ai áp chế thời gian, ai đánh tan năm tháng, ai giam cầm ta, ta từng đánh khắp vạn thế giới, cầu một bại mà không thể, ta là... Đế!?”
Giờ khắc này, chỉ có cường giả tuyệt đại mới có chút hiểu biết và nghe thấy khúc trấn linh vang lên bên bờ Hồn Hà thần bí nhất, âm thanh xa xăm đó xỏ qua thời gian, truyền tới tứ cực phù thổ, lướt qua trước hố táng Thiên Đế...
Khách!
Giờ khắc này, nơi Võ Phong Tử bế quan truyền đến tiếng vang thanh thúy, trong tuyệt địa lão đang bế quan, một cổ đăng tiền sử xuất hiện vết rách, ánh đèn lập tức bị dập tắt!
Phải biết rằng, trản đèn này có lai lịch kinh người, tồn tại qua biết bao nhiêu thời đại, có thể biết trước một ít tương lai đáng sợ liên quan đến lão.
Điều này lập tức làm lão bừng tỉnh, trong lòng lão sinh ra báo động, yên lặng thôi diễn rồi lập tức hít ngược một hơi khí lạnh, lúc này ở nơi cực bắc, tất cả đệ tử môn đồ của lão đều bị kinh động.
“Tổ sư, đã xảy ra chuyện gì?!” Một ít đệ tử môn đồ mang theo âm rung, cẩn thận mà run rẩy dò hỏi ở nơi xa.
“Ngô sư chi sư còn sống, sắp tồn tại đi đến đời này?!” Võ Phong Tử lẩm bẩm, hai mắt giống như vực sâu, ngẫu nhiên phát ra một tia sáng le lói không thể nhìn rõ, làm người ta quá sợ hãi.
Sau đó là sự trầm mặc áp lực, sau một lúc, Võ Phong Tử lại trầm thấp mở miệng lần nữa: “Tiên đoán năm đó trở thành sự thật, kịch biến xưa nay chưa từng có bắt đầu, ngay trong thời đại này!”
Cùng lúc đó, phía Đông biên hoang, nơi mà năm đó Sở Phong xông ra từ luân hồi, chỗ hắn hóa thân thành Cơ Đại Đức Cơ tộc cũng xảy ra biến hóa.
Có thể nhìn thấy, sau núi Cơ tộc có tiên quang bùng lên, thụy khí bốc lên cao, hàng tỉ thần quang chiếu sáng khắp núi non đất hoang.
Tất cả đều đến từ thần miếu sau núi của Cơ tộc, thần miếu tiên tử cư trú năm đó như mười vạn liệt dương lao ra ngang trời.
Nếu Sở Phong ở đây thì nhất định sẽ chấn động!
Bởi vì trong ánh hào quang chiếu khắp nhân gian lại tràn ngập năng lượng luân hồi nồng đậm, một sinh mệnh thể trở về từ ráng màu, không ngừng lớn mạnh!
Nàng chính là tiên tử của thần miếu, trước kia khi lần đầu tiên gặp nhau, Sở Phong đã cảm ứng được khí cơ đặc thù này, suy đoán nàng là một người chuyển thế, từng là chí cường giả tiền sử.
Nàng ta đang thức tỉnh tất cả sau khi luân hồi, kiếp trước trước khi vãng sinh, nàng từng để lại rất nhiều chuẩn bị, hiện tại tất cả sức mạnh đều đang gấp gáp sống lại!
Trên thực tế, đây không phải hiện tại mới có, trước kia khi Sở Phong ở chiến trường Tam Phương cũng từng nghe nói biên hoang có cường giả không thể thôi diễn đang thức tỉnh, thiên quốc lưu lại trên mặt đất đang sống lại, sắp hoàn toàn trở về!