Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 298 - Chương 297: Địa Ngục (3)

Thánh Khư Chương 297: Địa ngục (3)

Có mấy lần hắn muốn đào ra lớp đất, trốn xuống lòng đất, kết quả phát hiện chỉ cần vừa nhúc nhích thôi thì tia chớp sẽ không ngừng hạ xuống, cứ như chuyên môn truy kích vật sống vậy.

"Hô!"

Sau đó, hắn lại thử dùng phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, lấy ngựa chết làm ngựa sống, giật mình phát hiện, làm vậy thật sự có chút hiệu quả hóa giải lôi điện, rèn luyện thể phách.

Thế nhưng vẫn không được, đây là bí pháp thiếu hụt, hơn nữa trạng thái bây giờ căn bản không thích hợp rèn luyện thân thể, cuối cùng hắn lại đổi về phương pháp đặc biệt có bản đầy đủ trọn vẹn kia để tiến hành phòng ngự.

"Hả?!"

Đột nhiên, Sở Phong phát hiện chim gõ kiến Tử Kim, gã đang đứng lơ lửng trong hư không cách đó không xa, nơi đó cư nhiên không có sấm sét đánh xuống!

"Là ngươi hại ta?" Ánh mắt của hắn đầy rét lạnh.

"Thứ gọi là Sở ma vương không có gì hơn thế cả, trong lúc ta nói cười thôi cũng đã có thể diệt được ngươi mười lần!" Chim gõ kiến Tử Kim rất miệt thị mà nói, mang theo vẻ khinh thường.

Sở Phong biết mình quá khinh suất chủ quan, núi Côn Luân che chắn đi thần giác của hắn, mà hắn cũng đã lầm rằng sẽ không gặp nguy hiểm trên địa bàn của hai con trâu, kỳ thật căn bản không có chuyện như vậy.

Hắn đã ý thức được, bất kể mình ở nơi đâu cũng không thể thả lỏng cảnh giác, đây là một bài học quá đáng sợ!

Phía sâu trong núi Côn Luân, hai con trâu đang đi ra khỏi địa cung, bọn chúng gào thét thật là xui, bởi vì chả tranh đoạt được cái gì cả, địa cung này trống không chả có thứ gì.

"Tham kiến Ngưu Vương!"

Có dị tộc đến bẩm báo, nói cho họ biết có một người tên là Sở Phong đã tiến vào Côn Luân.

"Anh ấy đến nhanh như vậy à?" Hoàng Ngưu kinh ngạc, sau đó vô cùng vui vẻ mà nói với Đại Hắc Ngưu (1), bảo: "Chúng ta cùng đi đón hắn đi."

(1) Từ giờ sẽ đổi "con trâu đen" thành Đại Hắc Ngưu nhé.

"Cầm Vương đã đi gặp hắn ta." Một con bò Tây Tạng nhỏ giọng bẩm báo.

"Coi như hắn cũng có tâm, con chim gõ kiến này thật quá biết cách đối nhân xử thế, lần này ta tính cho hắn theo chúng ta cùng đi Vatican." Đại Hắc Ngưu nói.

Trong thời gian gần đây, quan hệ giữa hai bọn chúng và chim gõ kiến Tử Kim cũng không tệ lắm, Đại Hắc Ngưu đã từng nói với Sở Phong, nó đã tìm được một trợ thủ nữa, đó chính là gã ta.

Bởi vì, cảm thấy gã ta có thể bay lên trời chui xuống đất, đến lúc đó sẽ có được tác dụng rất lớn.

Trên thực tế, gần đây chim gõ kiến Tử Kim rất phụ họa thù theo bọn chúng, khá là kính cẩn và thân thiện, bộ dáng như muốn làm thân, đúng là cực kỳ dễ làm người ta sinh ra thiện cảm.

"Ha ha, con chim gõ kiến kia đi nghênh đón thay chúng ta, cũng khá là tốt, đi thôi, chúng ta cũng đi." Đại Hắc Ngưu cười nói.

"Đại nhân, ta vừa mới biết, Cầm Vương đưa Sở Phong kia vào Cửa Địa Ngục, hơn nữa, nơi đó sấm chớp đang giáng xuống liên hồi, tình huống không ổn!" Bò Tây Tạng hạ giọng nói.

Sau khi nó phát hiện, đã lập tức chạy tới, báo cho hai con trâu này.

"Cái gì?" Đại Hắc Ngưu khiếp sợ, đột nhiên biến sắc, nó ý thức được có điều không thích hợp, nhịn không được rít gào một tiếng, chấn động cả quần sơn.

Nó rống lên: "Đáng chết, con chim gõ kiến này rắp tâm hại người, trong thời gian này nó tiếp cận chúng ta, là có ý đồ!"

Hoàng Ngưu cũng nổi giận, nói: "Đi mau, đi cứu Sở Phong!"

Hai chúng nó mới đi ra khỏi địa cung, lúc ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ánh sét như ẩn như hiện phía chân trời xa xa, nơi đó đã xảy ra chuyện lớn.

Chúng nó không ai ngờ rằng, cách xa tám nghìn dặm đường mà Sở Phong có thể đến đây nhanh như vậy, hơn nữa còn gặp phải loại bất trắc không nên xảy ra thế này, chim gõ kiến Tử Kim lại dám cả gan làm ra tai họa thế này.

"Giết, ta nhất định phải lột da hắn sống ra!" Đại Hắc Ngưu gào thét, lập tức lao vút đi, nó cảm thấy bị lừa gạt, bị con Cầm Vương che giấu dã tâm kia che mắt, đúng là mất mặt mà.

Trong sơn cốc, chim gõ kiến Tử Kim rất ngạo nghễ, gã lơ lửng giữa không trung, châm chọc nói: "Thế nào, ta cũng không cần ra tay đã giải quyết được ngươi rồi. Quá dễ dàng, không có chút khiêu chiến nào, trong mắt của ta cùng lắm thì ngươi chỉ là gà đất chó sành, có thể thoải mái mà gạt bỏ."

Sở Phong lạnh lùng nhìn gã, nói: "Cùng lắm là một con súc sinh lông lá hèn hạ mà thôi, lợi dụng tin tức không linh thông mà giở những trò khôn vặt với ta, nhung ngươi cũng yên tâm, ta còn chịu được mà, hôm nay không chết được đâu!"

Thất lợi hôm nay chủ yếu vẫn là do hắn quá tin tưởng vào thần giác của mình, nhưng Côn Luân lại cực kỳ đặc thù, ở nơi này cảm quan có thể lừa gạt hắn.

"A, không phải ngươi rất mạnh sao, được xưng là Sở ma vương, đánh chết vương giả uy tín lâu năm của núi Bàn, sao mà bây giờ suy yếu như vậy, có bản lĩnh thì vận dụng phi kiếm đối phó ta đi, ha ha."

Chim gõ kiến Tử Kim càn rỡ cười to, gã bay ở đó mà chế ngạo Sở Phong.

Trên thực tế, thời gian đang khá cấp bách, mà gã thì luôn âm hiểm giả dối, không muốn tùy tiện xông vào nguy hiểm để giết Sở Phong, mà muốn chọc giận hắn, buộc hắn vận dụng phi kiếm.

Một khi vận dụng vũ khí kim loại trong khu hút sét này, hậu quả kia không cần nghĩ cũng biết trầm trọng đến mức nào.

"Đến nào, dùng phi kiếm chém giết ta đi, ha ha, nhìn ngươi cũng sắp trở thành con chó chết, khó mà nhúc nhích được ly nào, thật sự là thiếu cảm giác thành tựu quá đi."

Gã ta kêu gào, tiến thêm một bước mà kích thích Sở Phong, muốn làm hắn nổi điên mà vận dụng phi kiếm đối phó gã.

"Được, ta làm cho ngươi thỏa mãn." Sở Phong bình tĩnh nói.

Trên thực tế, hắn cũng muốn vận dụng phi kiếm, phát động một kích lôi đình vào con chim gõ kiến Tử Kim, đánh chết gã ta ngay giữa không trung!

Nhưng mà, Sở Phong sợ gã ta cảnh giác, tránh né thoát được, sau đó thì trốn chạy mất dạng.

Hiện tại con chim gõ kiến Tử Kim này không chút kiêng dè thế này đúng là quá phù hợp tâm ý của Sở Phong, phải biết là, chuôi phi kiếm đỏ thẫm này cũng không phải do kim loại chế tạo, nó cực kỳ nhẹ, căn bản không bị sấm sét ảnh hưởng đến.

"Sở ma vương ngươi thật làm ta thất vọng, đến đi, thả phi kiếm ra, thử chém giết ta xem nào, ta đã lười tránh né, chống chọi mười kiếm tám kiếm của người thì thế nào đâu? !"

Chim gõ kiến Tử Kim cuồng vọng mà nói, một nửa là giả bộ, một nửa đúng là do tự phụ, gã sớm đã coi Sở Phong là người chết, chỉ chờ hắn hoàn toàn mất đi chiến lực, sau đó thì bắt đi, buộc hắn giao ra thuật Ngự Kiếm.

"Xích!"

Đúng lúc này, một kiếm quang sáng chói vọt lên, thân kiếm đỏ đậm như tia sét mà bay vụt lên giữa không trung.

"Không!"

Chim gõ kiến Tử Kim hoàn toàn phát hoảng, giờ khắc này lông chim cả người gã ta đã xù hết lên, bởi vì gã phát hiện sấm sét liên hồi kia lại không bị phi kiếm kia hấp dẫn tới.

"Sao lại thế này?!" Đây là nghi vấn sâu trong đáy lòng gã ta, đồng thời thân thể cũng lướt đi vun vút, muốn tránh đi một kích kinh khủng này.

Nhưng cũng đã trễ, xẹt một tiếng, một cái cánh của gã bị chém trúng, máu tươi bắn toé, gã ta rú lên thảm hiết, một cái cánh đã bị cắt đứt lìa, gã không thể bay lên không trung nữa mà chúi đầu ngã xuống đất!

Bình Luận (0)
Comment