Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 298: Trảm Song Vương (1)

Thánh Khư Chương 298: Trảm song vương (1)

Ngoài sơn cốc, Kim Ưng đang rất kích động, cũng rất phấn chấn, bởi vì Sở ma vương sắp bị chặt đầu, Cầm Vương đã đích thân tới, muốn trấn sát hắn ở trong cốc.

Thế nhưng là, nó đột nhiên ngây dại, thân thể cứng ngắc ở nơi đó.

Khổng Tước cũng đang hưởng thụ sự vui sướng khi báo thù. Nó đắc ý nhìn Sở Phong sắp bị trảm, vậy mà lúc này một luồng hơi lạnh đột nhiên lan khắp toàn thân, lạnh từ đầu đến chân.

"Trời ạ, đại nhân!" Hai con hung cầm cùng nhau kêu to lên. Tại sao có thể như vậy được? Cầm Vương gặp nạn, rơi xuống mặt đất ư?

Trong sơn cốc, Chim gõ kiến Tử Kim vô cùng thống khổ, một bên cánh đã bị chém lìa khỏi thân thể, đối với nó mà nói, đây là thương tích cực kỳ nghiêm trọng.

Việc này tương đương với việc nhân loại bị chém rụng một cánh tay, máu tươi trên người trào ra, nhuộm đỏ mặt đất.

Nó rơi mạnh xuống mặt đất, không ngừng lăn lộn. Cho dù là sinh vật cấp Vương cũng không chịu được nỗi đau gãy cánh như thế này. Máu tươi chảy đầm đìa khiến nó thét lên những tiếng kêu thảm.

"Xoẹt!"

Đáng sợ nhất chính là, sấm sét xuất hiện, một luồng điện sét màu xanh thẳm trực tiếp đánh lên trên người của nó, khiến cho đám lông vũ màu vàng tím bay tán loạn, còn nó thì bay ngang ra ngoài.

Chính Chim gõ kiến Tử Kim cũng bị sét đánh, một lần hai lần còn có thể, nhiều hơn nó cũng sẽ không chịu nổi, giờ khắc này đã gặp phải nguy hiểm sinh tử.

"A. . ."

Nó kêu to một tiếng, cố nén đau nhức, ổn định thân thể của mình, trong mắt tràn đầy thống khổ nhưng vẫn oán độc nhìn chằm chằm Sở Phong.

Biến cố này nằm ngoài dự đoán của nó. Vốn dĩ, nó đã nắm giữ hết thảy trong tay, nhưng lại không ngờ được tới giờ phút cuối cùng nó cũng gặp đại đạn, rơi xuống Cửa Địa Ngục.

Nó luôn luôn xảo trá, cũng rất cẩn thận. Theo tính toán ban đầu, nó vốn không cần xông vào mà chỉ muốn mượn ngoại lực để chém Sở ma vương.

Nếu như không phải thời gian quả thực không kịp, có thể khiến những những thú vương khác nghe tin mà đến, nó tuyệt đối sẽ không đặt chân lên hiểm địa.

Hôm nay, xảy ra sơ suất lớn như vậy, nó cảm thấy có nguy hiểm chết người đang tới gần, trong lòng kinh hoảng, lại càng thêm oán độc nhìn chòng chọc vào Sở Phong.

"Súc sinh lông lá, ngươi thú vị thật, có câu nói nói như thế nào nhỉ? Đừng giả vờ, giả vờ chắc chắn sẽ bị sét đánh!” Sở Phong ở bên cạnh nhe răng nhếch miệng, nhịn đau cười nói.

Nhưng là, nụ cười của hắn nhanh chóng cứng lại, bởi vì hắn cảm thấy mình cũng vừa tự mắng mình, dù sao hắn cũng bị sét đánh một trận.

Sở Phong thẹn quá hoá giận, đây là hắn lần đầu tiên hắn bị người ta giày vò thảm như vậy, không biết đã chịu mấy đạo sấm sét rồi, chỉ chút nữa thôi là chết ở chỗ này.

Xoẹt!

Phi kiếm màu đỏ thắm bay lên, tốc độ vô cùng nhanh, hóa thành một tia chớp màu đỏ bổ tới, muốn chém rụng đầu con Cầm Vương này.

"Phốc!"

Chim gõ kiến Tử Kim cũng không phải kẻ tầm thường, nó há mồm phun ra một đạo luồng ánh sáng tím. Đây là năng lực mà nó lấy được sau khi bứt đứt hai sợi gông xiềng. Ánh sáng này giống như ánh kiếm, vô cùng sắc bén.

Đây cũng là nguyên nhân mà nó vô cùng khát vọng Thuật Ngự Kiếm, bởi vì thuật Ngự Kiếm gần giống với bản lĩnh mà nó có được, nếu như kết hợp cả hai với nhau chắc chắn chiến lực sẽ tăng vọt.

Keng keng keng. . .

Tia lửa tung tóe, phi kiếm màu đỏ thắm tạm thời bị ngăn chặn.

Một kiếm này của Sở Phong có thể so với uy thế ngày đó của con chồn vàng kia, nhưng vẫn không phá nổi ánh sáng tím của Chim gõ kiến Tử Kim.

Sau một khắc, ánh sáng của phi kiếm đột nhiên sáng rực lên, Sở Phong vận dụng năng lượng tinh thần mạnh mẽ hơn, phi kiếm màu đỏ dài bằng bàn tay giống như một mặt trời đỏ bay lên, tản ra cả vạn luồng ánh sáng đỏ chói, uy áp khiếp người.

Phốc!

Chim gõ kiến Tử Kim ngăn không được, luồng ánh sáng tím kia bị đánh tan, phi kiếm đỏ rực như mặt trời nhanh chóng xẹt qua, tạo thành một lổ ở bụng của nó.

Dù là những sợi lông vũ của nó có thể so với kim loại, khi bị chém phát ra âm thanh vang dội nhưng cũng vô dụng, vẫn bị xé ra một vết rách đáng sợ, máu tươi phun tun tóe.

"A. . ."

Chim gõ kiến Tử Kim kêu thảm, lông vũ toàn thân bay lả tả, phần bụng chảy máu không ngừng, nó chưa từng bị thương nặng như vậy, hôm nay đúng là gặp phải kiếp nạn lớn.

Phịch một tiếng, Sở Phong hứng chịu một tia chớp màu xanh, cả người bay ngang ra ngoài, công kích tạm dừng lại.

Nơi này khá là khủng bố, thỉnh thoảng lại có sấm sét rơi xuống.

Hai mắt của chim gõ kiến Tử Kim mang theo ánh sáng thù hận, hi vọng Sở Phong bị tia chớp đánh chết, còn nó thì có thể làm kẻ sống sót cuối cùng.

Nó lùi lại, hi vọng có thể trốn vào điểm mù của sấm sét, nó biết có một vài chỗ như vậy.

Nhưng mà, trong quá trình di chuyển, một luồng sấm sét lại lần nữa bổ trúng nó, khiến cho lông vũ của nó bị nổ bay, cơ thể lấm tấm những lổ máu.

Xoẹt!

Cùng lúc đó, hào quang màu đỏ thắm nở rộ, phi kiếm dài bằng bàn tay xé không mà đến, sát khí ngập trời, tỏa ra hào quang như ráng chiều, lộng lẫy mà tàn khốc, nhuộm đỏ nơi đây.

Chim gõ kiến Tử Kim phẫn nộ hét lên một tiếng, vừa lui về một bên vừa phun ra ánh sáng tím chống lại phi kiếm.

Đáng tiếc, nó căn bản không ngăn được. Phi kiếm đỏ rực này không gì là không phá nổi, cho dù nó liên tục phun ra ánh sáng tím chống đỡ nhưng vẫn không cản được, bị phi kiếm bổ ra một lổ hổng cực sâu ở trên lưng. Nếu không phải nó là sinh vật cấp Vương, chắc chắn sẽ bị chẻ làm hai nửa.

Dù là như thế nó cũng sợ hãi, bởi vì lỗ hổng kia hầu như là xuyên thấu qua thân thể của nó, thương thế quá nặng!

Oanh!

Thân thể của nó phát sáng, chỗ cánh gãy xuất hiện một tầng ánh sáng tím, nó liều mạng, không tiếc tiêu hao nguyên khí chuyển hóa năng lượng thần bí thành cánh ánh sáng, muốn tăng tốc độ để thoát khỏi tình thế nguy hiểm lúc này.

Nhưng mà, làm như vậy cũng tiêu hao sức lực quá lớn, một khi bị Sở Phong đuổi kịp, có thể nó sẽ bị Sở Phong đánh giết, không còn khả năng liều mạng đánh một trận với Sở Phong.

Nhưng đây chính là tính cách của nó, không muốn tử chiến.

Vèo một tiếng, nó xé không mà lên, bị sấm sét đánh trúng một lần, thân thể kịch chấn, nhưng vẫn cố gắng phóng về chỗ điểm mù của sấm sét, cũng muốn thoát khỏi sơn cốc.

Keng!

Một tiếng kiếm reo thanh thúy vang lên, Sở Phong vẫn đang ngó chừng nó. Ở trong ánh chớp, phi kiếm một lần nữa vọt lên, phù một tiếng chém lên trên người của nó, lần này suýt nữa là đã bổ đôi nó thành hai nửa, cùng với từng đám mưa máu lớn, trên người của nó xuất hiện một vết thương kinh khủng, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng sắp lộ hết ra ngoài.

Đồng thời, đôi cánh ánh sáng tím kia cũng vỡ nát, nó rơi xuống một lần nữa, đập mạnh lên nền đất.

"Ngươi còn muốn trốn?!" Sở Phong lạnh lùng nói, sao hắn có thể dễ dàng để cho nó bỏ chạy được chứ. Thuật Ngự Kiếm của hắn đã hơn hẳn lão chồn vàng, không gì không phá được.

Nếu như không phải kiêng kị sấm sét làm tổn thương tinh thần, hắn đã sớm bổ ngang chém thẳng rồi. Bây giờ, hắn chỉ có thể cẩn thận thúc giục, mỗi lần xuất kích đều là khi sấm sét thưa thớt.

"Nhanh, mau treo trụ đồng lên!" Chim gõ kiến Tử Kim hướng về phía ngoài sơn cốc quát, nó phát hiện trước khi Sở Phong bị sấm sét đánh chết, nó sẽ bị Sở Phong giết chết trước, căn bản là không ngăn được Thuật Ngự Kiếm.

Bình Luận (0)
Comment