Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2992 - Chương 2993: Cổ Kim Ai Đánh Được Một Trận Chiến Với Ta (2)

Thánh Khư Chương 2993: Cổ kim ai đánh được một trận chiến với ta (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong biển sao, Thái Hằng và hắc ám hòa hợp thành một thể, không thấy rõ gương mặt, nhưng thông qua tiếng hừ lạnh khinh thường đã có thể cảm giác được sự khinh miệt của gã ta.

Lúc này, gã thật sự không để ý lắm, không muốn đôi co vô nghĩa với một người chết.

“Các ngươi đều lui ra phía sau cho ta!” Lúc này, Võ Hoàng mở miệng, dã tính vẫn còn như cũ, cực kỳ bá đạo, điên cuồng y như tiền sử, còn lên tiếng thét ra lệnh cho những cường nhân kia.

Lão muốn một mình tiễn Lê Đạt lên đường, không muốn mượn tay người khác.

Có người lạnh nhạt, có người trầm mặc, nhưng cũng không ai tranh với lão, Võ Phong Tử nguyện ý ra tay thì tùy lão đi, còn đỡ tốn sức của bọn họ.

“Lê Đạt, ta lật tay thôi cũng có thể trấn áp ngươi, xem ngươi nghịch thiên như thế nào!” Vẻ mặt Võ Hoàng hết sức lạnh nhạt, chắp hai tay sau lưng, ầm một tiếng, trật tự đầy trời nổ tung, lão bước ra một bước về phía trước!

Có người suy đoán, trong trận chiến năm đó với Lê Đạt, lão còn chưa mài giũa ra được vô địch cảnh không tì vết, trong lòng vẫn luôn tiếc nuối, trước sau luôn muốn đánh bại Lê Đạt trong trạng thái cường thịnh nhất.

“Hy vọng ngươi có thể đánh thức bí tàng sinh thời, đánh ra trận chiến mạnh nhất!” Võ Hoàng mở miệng.

Nhưng lúc này Lê Đạt còn giống kẻ điên hơn cả lão, ông ta nói: “Một mình ngươi không đủ, các ngươi đều xông lên đi!”

Ông ta không có nghĩa vụ hoàn thành tâm nguyện của Võ Hoàng, thỏa mãn ý muốn một trận chiến mạnh nhất kia, ông ta chỉ sống vì chính mình, ông ta là Lê Đạt độc nhất vô nhị, không ai có thể biến ông ta trở thành bối cảnh phông nền.

Lúc này, ông ta thật sự rất anh tuấn, cả người như đang sáng lên, giống như ánh bình minh, giơ tay nhấc chân thôi đã cực kỳ xán lạn, có phong thái khó có thể miêu tả.

Có thể tưởng tượng, năm đó Lê Đạt là một mỹ nam tử tuyệt thế như thế nào.

Võ Hoàng lạnh lùng nói: “Không người không quỷ mà trở về, là âm khí tẩm bổ di hài của ngươi, hay là thứ dơ bẩn trong Đại Âm Phủ ăn mòn chân linh của ngươi, ta tới tinh lọc ngươi, cũng từng là đối thủ, ta tiễn ngươi một đoạn đường!”

Oanh!

Ngay sau đó, nhiệt độ trong thiên địa lên cao đến dọa người, không gian sụp đổ, bị nóng chảy, dấu vết đại đạo cũng trực tiếp bị đánh tan, vòm trời không ngừng nổ vang.

Cho dù là bọn người Thái Hằng cũng lập tức biến mất, rời khỏi vị trí cũ, loại năng lượng này có thể tổn thương đến bọn họ.

Khắp dương gian như lập tức trở thành thần lô, muốn thiêu cháy thiên địa.

Vực ngoại vốn là một mảnh đen nhánh, nhưng một ánh lửa đột ngột nhảy ra, như đèn như đuốc, lập tức chiếu sáng đánh tan vĩnh hằng, trở thành thứ duy nhất trong vũ trụ.

Tuy rằng chỉ có một điểm nhỏ, nhưng nó thật đáng sợ, như muốn hủy diệt tất cả.

Ánh lửa này im hơi lặng tiếng mà lập loè, muốn thiêu đứt đại đạo thiên địa, lúc này đang ăn mòn về hướng Lê Đạt.

“Đại Không Chi Hỏa!”

Có người hô nhỏ, cho dù là lão quái vật ẩn cư thiên cổ cũng biến sắc, thứ này quá tà tính, tương truyền không thể ngăn cản, có thể đốt diệt tất cả.

“Đại Không Chi Hỏa nguyên thủy còn đỡ, nhưng một khi nuôi nấng nó bằng mảnh nhỏ đại đạo thì không thể trấn áp được nó nữa, có thể thiêu chết vạn linh!” Cường giả cấp thần thoại trong thời đại tiền sử khẽ run mà nói, ngọn lửa này là khắc tinh của cường giả.

Rất nhiều người đều không nghĩ đến Võ Phong Tử có thể khống chế Đại Không Chi Hỏa, thứ này là đáng sợ nhất, dính vào thì cháy bất diệt, lấy đại đạo làm củi, đốt cháy quy tắc.

“Làm vậy là xem Lê Đạt trở thành tà vật thi biến, muốn thiêu cháy di hài của hắn sao?” Có người kinh ngạc cảm thán.

Võ Phong Tử thực dã man, một lời không hợp đã phóng đòn sát thủ, Đại Không Chi Hỏa khó tìm thấy trên đời, trong lịch sử dương gian cũng chưa xuất hiện được bao nhiêu lần... Giờ lại xuất thế!

Ánh lửa đốt càn khôn, sâu trong mảnh vũ trụ này chỗ trở nên không vững chắc, muốn sụp đổ, ảnh hưởng tới cân bằng của đại thế giới!

Ở nơi đó, mảnh nhỏ đại đạo bay múa, đang bị đốt cháy, các loại trật tự, tất cả quy tắc đều bị bao phủ trong đó, khắp dương gian như coi đây là khởi điểm, đi về hướng diệt vong!

Thật sự làm người ta sợ hãi!

Sở Phong đứng trên mặt đất, khi hô hấp, hắn cảm thấy nóng rực, nhưng cả khối thân thể lại lạnh như băng, đây mới là uy lực của Đại Không Chi Hỏa sao?

Đây mới là phương thức sử dụng chính xác của nó!

Hắn cảm thấy may mắn, khi gặp phải nó trong tuyệt địa lò bát quái Thái Thượng thì hắn không lấy mảnh nhỏ đại đạo cung cấp nuôi dưỡng, nếu không thì phiền phức lớn!

Đồng thời, cũng may là vại đá hấp thu năng lượng của Đại Không Chi Hỏa.

Giờ phút này, chân thân của Lê Đạt bị bao phủ, cầm đại kỳ mà đứng trong ánh lửa.

Đổi lại người nào khác cũng sẽ run sợ, đây là cục diện tuyệt sát, rất khó phá giải, tương truyền cho dù là thân thể bất bại tu thành muôn đời cũng khó có thể chịu được.

Nhưng hiện tại, Lê Đạt bất hủ trong ánh lửa, trong củi lửa đại đạo đang phập phồng, ông ta toả ra khí tức trường sinh, vẫn lộng lẫy, ung dung không sợ.

“Nhìn thấy ánh lửa này, ta lại nghĩ tới lò thời gian, năm đó vì một lời dẫn để đặt bẫy, trước là để khí tức chí tà lây dính thân ta, lưu lại dấu vết, sau đó mới có không ít chuyện, ngươi có Đại Không Chi Hỏa, năm đó ngươi cũng tham dự vào?”

Lê Đạt chậm rãi mở miệng, nhìn thoáng qua Võ Hoàng, sau đó lại bỗng quay đầu lại, nhìn về một hướng trên dương gian, nơi đó là mảnh đất căn cơ của tổ chức Tây Thiên.

Chí cường giả ngủ đông trong tổ chức này cảm giác được tia sáng đáng sợ hiện lên trước mắt, còn sáng ngời hơn cả tia chớp, làm hắn lóa mắt đến chảy lệ!

Hắn lập tức sợ hãi, đó là ánh mắt của Lê Đạt sao?!

Lò thời gian rất tà, rất khiếp người, người sở hữu bao đời đều không có kết cục tốt, hiện tại đang nằm trong tay tổ chức Tây Thiên.

“Kẻ mà trời cũng khó mai táng, vùi lấp trong Tứ Cực Phù Thổ, phạt nhị sài âm và dương...”

Lúc ban đầu, đoạn âm cổ này xuất xứ từ lò thời gian, hơn nữa không phải ai cũng có thể nghe được, chỉ có tiến hóa giả cực kỳ dị thường mới cảm ứng ra.

Có lẽ xác thực là, người từng có được hồn nhục, cũng chính là luân hồi thổ, mới có thể nghe được lời nói kia.

“Võ Phong Tử, một mình ngươi còn chưa đủ!” Lúc này, Lê Đạt hét lớn, như bão nổi, nghĩ tới trải qua không thoải mái nào đó.

Oanh một tiếng, ông ta đấm qua một quyền, quyền ấn nhắm ngay ngạch cốt của Võ Hoàng, muốn quét sạch tất cả kẻ địch giống như thời tiền sử!

Bình Luận (0)
Comment