Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mọi người nhìn thấy bên ngoài cơ thể ông ta có một tầng năng lượng kỳ dị đang vặn vẹo Đại Không Chi Hỏa, đang lẩn tránh họa đốt thể, có thể dịch chuyển vạn vật trong trời sao.
Thậm chí, cả mảnh vũ trụ này cũng vặn vẹo, hỗn loạn, bị Lê Đạt tiếp dẫn, muốn rót vào Đại Không Chi Hỏa để chống đỡ.
Ầm vang!
Võ Hoàng rất mạnh, dù là năm đó cũng dám chống lại Lê Đạt, huống chi là hiện tại, lão kết ra một quyền ấn màu vàng ròng cực lớn, đám thẳng về phía trước.
Đương!
Thiên địa nổ tung, sao biển sôi trào.
Một ít hành tinh xung quanh lập tức nổ tung, hơn nữa còn thổi quét Bát Hoang, vô số bột mịn tinh thể lan tràn vào sâu trong vũ trụ.
“Các ngươi đều lại đây cho ta!”
Lê Đạt rống to, quyền ấn che trời, ba con rồng ngẩng đầu lên, muốn nuốt cả vũ trụ Bát Hoang.
Quyền ấn hóa hình, trở thành chân long, lao ra cắn từng mảnh lại từng mảnh, mỗi một tổ đều có ba con rồng, quét ngang mảnh biển sao này, tàn sát khắp mảnh vũ trụ này.
Trong nhất thời, cho dù bọn người Thái Hằng nguyện ý hay không thì cũng bị công kích, không thể không tham chiến, không ai dám khinh thường lực công kích của Lê Đạt, cho dù hiện tại ông ta không phải thật sự tồn tại.
Oanh!
Thật sự như khai thiên lập địa, khí hỗn độn nổ mạnh, mảnh sao trời này hoàn toàn bị phá hủy, trận chiến của các đại cao thủ làm vòm trời cũng trở thành tuyệt địa.
Hành tinh như bụi bặm, khi sóng gió năng lượng đảo qua thì đã liên tục nổ tung, sau đó lại mai một.
Lê Đạt phát cuồng, trắc trở mấy năm nay làm ông ta như có lửa giận vô biên chất chứa dưới đáy lòng, hiện tại bùng nổ ra, một mình đối đầu với chúng địch.
“Lê Đạt, ta tới giết ngươi là đủ rồi!” Võ Hoàng không yếu thế, cho dù là lúc này, lão cũng muốn một mình trấn sát ông ta.
Sắc mặt của những người khác đều trở nên âm trầm, Lê Đạt khiêu khích rồi còn ra tay với bọn họ như vậy thì thật sự quá khinh thường họ.
Ầm vang!
Thái Hằng xuất kích, mi tâm sáng lên, một mảnh ánh sáng tím ăn mòn hồn lực của kẻ đối đầu, muốn giải quyết Lê Đạt từ căn bản, đánh nát linh hồn của ông ta.
“Đến đây đi, đánh một người không đủ thống khoái, đánh một đám mới thỏa thích!” Lê Đạt gần như điên cuồng.
Ngay sau đó mọi người cảm nhận được sự khủng bố của ông ta
Quanh người Lê Đạt có một luồng năng lượng kỳ dị hóa thành nhị sài âm và dương, bắt đầu tiếp dẫn Đại Không Chi Hỏa, muốn cướp đoạt lại để mình dùng, đốt cháy chư địch.
Đám người Thái Hằng cũng rung động, Lê Đạt rơi vào hoàn cảnh này mà còn dám cường thế đoạt đi bảo hỏa vô thượng của đối thủ như vậy?
Võ Hoàng tức giận, đồng thời cũng cả kinh, Lê Đạt từng tiến vào Đại Âm Phủ, chẳng lẽ hắn đã ngắt được Âm Dương Nhị Sài chỉ có trong truyền thuyết mới có?
Ù ù!
Ánh lửa sôi trào, lập tức cao lên ngàn vạn trượng, bị Lê Đạt thu đi một phần để mình sử dụng.
“Nổ tung cho ta!” Võ Hoàng lạnh nhạt, không ai có thể giành mồi từ miệng hổ, dám cướp chí bảo của lão sao?
Đại Không Chi Hỏa đốt cháy bầu trời, thiêu hủy trời cao, lúc này trực tiếp nổ tung, hóa thành ngàn vạn tia mà càn quét vũ trụ, làm người ta cực kỳ sợ hãi.
Dù là bọn họ Thái Hằng cũng phải tránh né, không muốn dính vào một tia, thứ này quá khó chơi, uy năng khiếp người.
Tiếp theo, ngàn vạn ánh lửa nhỏ hội tụ, lại tạo thành Đại Không Chi Hỏa chói mắt lần nữa, bao trùm về phía trước, muốn thiêu hủy đại đạo của Lê Đạt.
Võ Phong Tử tức giận, đồng thời mấy chục Bất Diệt Thân đều xuất hiện, muốn tái hiện sáu mươi ba Tử Thân để cùng trấn áp Lê Đạt.
Hơn nữa, mỗi một Tử Thân đều đang khống chế một phần Đại Không Chi Hỏa, muốn hủy diệt tất cả.
“Nói là chiến lực của mấy chục chân thân, nhưng thế gian chú ý cân bằng, nào có nhiều như vậy, chỉ là mượn sức mạnh của thiên địa vạn vật, xem một thân này của ta làm nóng chảy vạn đạo, hóa thành lò lớn, phá ngươi!”
Lê Đạt quát, lúc này bên ngoài cơ thể ông ta xuất hiện năng lượng kỳ dị, bùng nổ trong nháy mắt, sau đó như đang tế luyện, đang rèn đúc, phát ra âm rung kim loại leng keng.
Một cái lò hiện lên, mang theo ông ta đánh thẳng về phía Võ Hoàng.
Hơn nữa, cái lò này lại đang hấp thu ánh sáng, hấp thu năng lượng của Đại Không Chi Hỏa, cũng ngăn chặn mấy chục Bất Diệt Thân của Võ Hoàng, khiến linh tính của chúng yếu bớt.
“Không ai có thể chặt đứt đạo của ta!”
Võ Phong Tử hờ hững mở miệng, vẫn không thèm để ý, thân thể ông ta đột nhiên chấn động, mấy chục Bất Diệt Thân bùng nổ linh tính, không chỉ khôi phục toàn diện, hơn nữa khí thế càng tăng lên.
Hơn nữa, chỉ trong giây lát, một con sông thời gian hiện lên, vờn quanh bên người Võ Hoàng, hiện ra năng lượng thời gian đáng sợ nhất.
Võ Hoàng khép đôi tay lại, Thời Gian Chi Đao lập loè vươn ra, lão muốn trực tiếp chém giết Lê Đạt!
Ngay khi một đao này xuất hiện, những người khác đều ớn lạnh, nhanh chóng lui về phía sau, muốn thoát ly chiến trường, sợ bị lan đến, bởi vì năng lượng liên quan đến thời gian thì ai không sợ hãi, ai không kiêng kị?
“Một đao đúc thành từ mảnh nhỏ thời gian...” Đồng tử của Lê Đạt co rút lại, ông ta cũng không thể không nghiêm túc mà nhìn thẳng vào lưỡi dao sáng như tuyết trong tay Võ Hoàng.
Lúc này, mấy chục Võ Phong Tử vây kín, đều cầm Thời Gian Chi Đao, tích tụ năng lượng, chuẩn bị cung lúc tấn công giết chết Lê Đạt!
Hiện tại Võ Phong Tử có tự tin vô địch tuyệt đối, quan sát vũ trụ sao trời mà nói: “Lê Đạt, ngươi trở về quá trễ! Bao nhiêu đại thế đã đi qua, ngươi đã không theo kịp thời đại, trước sau ta đã đào ra mấy danh sơn cấm kỵ không thể lay động trong truyền thuyết ở dương gian, chỉ vì tìm kiếm kỳ ảo. Tới cấp bậc như ta, cũng từng gặp di hài đáng sợ không thể tưởng tượng, những thi thể vô địch đã tồn tại từ hàng tỉ năm tháng trước, cho dù mạnh như ta cũng cửu tử nhất sinh, không rét mà run, nhưng cuối cùng vẫn có thu hoạch, có được vô địch chi thuật được xếp trong ba loại mạnh nhất cổ kim!”
Mái tóc đen của Võ Hoàng tung bay, Thời Gian Chi Đao trong tay càng thêm sáng lạn, một khi chém ra thì rốt cục có bọn họ cổ kim tương lai có thể kháng cự, có thể sống sót?
Lão tiếp tục mở miệng: “Ai có thể nắm chặt thời gian trong lòng bàn tay? Ta nắm giữ! Ta đã đoạt được thời gian chi thuật, hơn nữa ta đắp nặn lại, đã đè ép cổ kim, rốt cuộc không còn thuật nào so bì được, không thể đối đầu, không đạo nào có thể kháng cự, mạnh đất trên trời dưới đất! Ai có thể cản ta, ai có thể áp ta? Nhìn từ cổ chỉ kim, ai có thể đấu lại ta?!”