Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thời gian chi thuật bị ngươi đào ra?” Lê Đạt thở dài, có chút rung động, cũng có chút cảm khái, nhưng cuối cùng lại bùng nổ khí tức chí cường, ông ta vẫn tự tin, không có một tia suy sụp, tương phản năng lượng kỳ dị trên người cũng càng nồng đậm.
Hơn nữa, ông ta chủ động ra tay, một tiếng gầm nhẹ vang vọng chư thiên vũ trụ.
Giờ khắc này, Võ Hoàng bị công kích, đầu tiên là im hơi lặng tiếng, sau đó như lôi đình cứu cực nổ tung, bùng nổ ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng kẻ bị công kích, chấn động đại đạo.
Tất cả mọi người kinh hãi, đại đạo chi lộ sắp bị chặt đứt sao? Cảm giác đáng sợ như thế, phía trước tiến hóa cứ như... Vực thẳm!
Oanh!
Thời Gian Chi Đao của Võ Hoàng run rẩy, mấy lần muốn rơi xuống, kết quả cũng khó có thể hoàn thành một trảm chung cực gian nan kia!
“Lê Đạt!” Hơn nữa, lúc này có người khác rống giận ra tiếng.
Đồng thời cũng vang lên tiếng nói của Lê Đạt: “Ta đã nói muốn đánh nát đầu chó của các ngươi, cũng không thể nói chuyện không giữ lời đúng không!”
Tất cả mọi người kinh hãi, đã xảy ra chuyện gì?
Phốc!
Trong vũ trụ có người đang ho ra máu, không chỉ như vậy, gương mặt và ngạch cốt của hắn ta cũng chia năm xẻ bảy, bị một quyền của Lê Đạt đánh nát!
Tiếng kêu rên, tiếng hét phẫn nộ vang lên trong nháy mắt, không chỉ một người trúng chiêu, vừa rồi quyền ấn của Lê Đạt như trời xanh, khi giáng xuống đã một người đánh chư địch, ai cũng bị công kích!
Có người vỡ ra ngay chỗ mi tâm, máu tươi văng khắp nơi, có người trên trán xuất hiện một lỗ thủng, hồn quang sáng lên kịch liệt, cực kỳ phẫn nộ, còn có người đầu tóc rối bù rồi nổ tung!
“Đánh nát đầu chó của các ngươi!” Lê Đạt phát ra tiếng, lúc này không ai dám không coi là thật!
Võ Hoàng cũng tương đối may mắn, lão tránh đi công kích không thể tưởng tượng kia, đồng thời cũng chém xuống một đao chung cực nọ.
“Thiên cổ vội vàng, đại đạo trầm trụy, ai có thể chắn một đao của ta? Cổ kim ai đối địch được với ta?!”
Một đao đúc thành từ mảnh nhỏ thời gian cực kỳ chói sáng, phản chiếu tiền sử, chiếu rọi tương lai!
Năm tháng Hồng Hoang tiền sử chảy xuôi, chúng sinh cầu nguyện, vô số sinh linh nằm dưới chân Võ Phong Tử, cùng tế luyện chuôi đao đặc thù này!
Tương lai rất mơ hồ, nhưng cũng thật sự đang chiếu rọi, các loại cảnh vật chảy xuôi trên ánh đao, các loại tiên đoán hiện ra trên lưỡi đao thời gian, lay động rồi nở rộ.
Vào khoảnh khắc Võ Hoàng giơ lên cao cao, con sông dài thời gian đứt gãy, thiên địa đọng lại, vũ trụ biển sao yên tĩnh, chỉ có một ánh lưu quang xẹt qua, trở thành thứ duy nhất vĩnh hằng.
Xích!
Lưỡi dao sáng như tuyết chém ngang qua cổ kim, cũng không có ở thời không đương thời, làm người ta không thể chống lại.
Giờ khắc này, cho dù là sinh vật cứu cực cũng bị giam cầm, bị thời gian khóa chặt, khó có thể động đậy, chỉ có thể chờ đao kia giáng xuống, ngẩng cổ chờ chém.
Đây là sức mạnh của thời gian, ai trong thiên hạ có thể chống đỡ?
Xưa nay bao nhiêu anh kiệt, thậm chí Thiên Đế siêu thoát khỏi kỷ nguyên đổi thay, cuối cùng cũng không trốn được sự thanh toán của thời gian, cát bụi trở về với cát bụi, không để lại một chít dấu vết.
Hiện tại, Võ Hoàng muốn lấy thời gian làm lưỡi đao mà chém giết đại địch, ai có thể chống lại?
Ánh đao sáng lạn chói mắt, khiến sinh vật cứu cực cũng cảm thấy phát khiếp, cổ kim đều đang từ từ rung chuyển, thời không bất ổn, sắp bị chặt đứt rồi tan rả!
Cả Đại Vũ trụ đều run rẩy, căn cơ bất ổn.
“Võ Phong Tử!” Có người hét lớn.
Không chỉ Lê Đạt bị công kích, bọn họ đứng gần cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, trong thoáng chốc, ánh đao kia cũng chém về phía bọn họ, thời gian rung chuyển, gợn sóng khuếch tán, không gì là không giết, thật sự đã quét ngang tinh hệ!
Keng!
Có người tung ra một tấm chắn đỏ thắm như máu, giống như ánh nắng chiều sáng lạn, để ở trước người, đây là trọng khí hộ thân của một cường giả tuyệt thế nào đó.
Nó đúc thành từ Thiên Huyết Mẫu Kim, cực kỳ loá mắt, ẩn chứa sức mạnh đại đạo, có người bảo rằng dù thiên địa tan rã thì nó cũng khó diệt.
Nhưng hiện tại, Thời Gian chi Đao xẹt qua nó, răng rắc một tiếng, Thiên Huyết Mẫu Kim Thuẫn xuất hiện vết rách, hơn nữa nhanh chóng lan tràn.
Tiếp theo, vết rạn vô biên hiện lên, trong nháy mắt nó như đã trải qua mấy kỷ nguyên, thời gian như thế đủ làm thế giới thay đổi vài lần, xích thuẫn... bị jủy hoại.
Phịch một tiếng, một tấm chắn mẫu kim cứ như vậy mà nổ tung, bị Thời Gian Chi Đao chém nứt, sau đó ăn mòn không ra hình hài, giống như hoa khô điêu tàn.
Thời gian như trở về thuở vừa sáng lập, như đế kiếm trảm mạnh, tua nhỏ tất cả, mang theo sức mạnh vô địch, nơi tia sáng đi qua, vạn vật đều bị tiêu diệt.
Xích!
Cách đó không xa, một khối Hỗn Nguyên Thạch ngăm đen mang theo năng lượng khai thiên lập địa phát ra khí hỗn độn cũng nổ tung vào lúc này, lại một trọng bảo bị hủy.
“Võ Phong Tử!” Lại một người quát lên, mặc dù sinh linh cấp bậc này là cường giả tuyệt thế dương gian, nhưng cũng vừa kinh vừa giận, đau lòng không thôi.
Mà đây chỉ là khu vực phần ngoài, có thể đoán ra Lê Đạt ở khu trung tâm đang chịu đựng áp lực như thế nào, mấy chục Bất Diệt Thân của Võ Hoàng cùng xông lên, cùng vung mạnh Thời Gian Chi Đao.
Đương! Đương!
Trung tâm chiến trường từ yên tĩnh đến nổ tung.
Trời sụp đất nứt, đinh tai nhức óc, một rồi lại một ánh đao như thác nước màu bạc rủ xuống trong trời sao rách nát, chiếu rọi vũ trụ biên hoang.
Ánh đao vô song, mũi nhọn tuyệt thế, chém về phía bóng dáng cầm đại kỳ trong tay kia, mỗi một đao đều có uy năng vô lượng.
Lê Đạt đứng sừng sững ở khu vực trung tâm, côn đại kỳ đúc thành từ mẫu kim trong tay cũng hư hao, mặt cờ đã rách nát không chịu nổi, sau khi bị ánh đao đánh trúng, nó không ngừng hủ bại!
Vật hữu hình nào có thể chống đỡ sức mạnh thời gian?
“Lê Đạt, lên đường đi!” Mái tóc đen rậm rạp của Võ Hoàng tán loạn, ánh mắt như tia chớp, thân thể màu đồng cổ khiếp người, lão như hỗn độn thần ma trước khai thiên, mang đến cho người ta cảm giác áp bách vô tận.
Nhưng mặc dù đang bị thời gian ăn mòn, Lê Đạt vẫn không ngã xuống, bên ngoài cơ thể ông ta có một lớp ánh sáng hộ thể, đồng thời còn tràn ra năng lượng nồng đậm kỳ dị.
Một thần lô hiện lên dưới chân ông ta trước đó bị thời gian ăn mòn rồi rách nát, hiện tại đang được đắp nặn lại.
Tiếng leng keng không dứt bên tai, âm dương nhị khí vào lò.
“Hả?” Có người kinh nghi, nói: “Đây là hai loại vật chất đối lập với nhau kết nối dương gian và Đại Âm Phủ sao?”
Trong mắt Võ Phong Tử lộ ra thần quang, lão xác định đó chính là Âm Dương Nhị Sài!