Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Oanh!
Một cái lò lớn hiện lên, đứng sừng sững trong thiên địa, chìm nổi trong Hồng Hoang, hàng vạn mảnh nhỏ từ hư vô đều hóa thành ký hiệu rồi lao vào trong lò.
Mỗi một hiện hóa chân thật của vạn đạo đều ẩn chứa phù văn độc nhất vô nhị, ngưng tụ thành mảnh nhỏ, giống như dòng nước lũ mà tràn vào trong lò.
Trong nhất thời, vạn thần quang nở rộ, mỗi một tia đều là một quy tắc đại đạo, có thể nối liền vòm trời, có hi vọng đi đến cuối tiến hóa lộ... Bỉ Ngạn.
Lê Đạt đúc lại lò lớn, lấy Âm Dương Nhị Sài làm cơ sở, tiếp dẫn vạn đạo tới cùng tế luyện, làm lò này lập tức to lớn lên, gần như muốn đè ép cả trời sao.
Cho dù là Thời Gian Chi Đao chói mắt, lộng lẫy khiếp người, nhưng hiện tại chém qua cũng không thể lập tức mổ ra lò này, nó rung động leng keng, tia lửa văng ra khắp nơi.
Giờ khắc này, mọi người ở đây đều sợ ngây người, sinh linh cấp bậc như bọn họ có tầm nhìn cao hơn người khác quá nhiều, Lê Đạt thật sự muốn nghịch thiên sao?
Ông ta đang chống lại Thời Gian Chi Nhận, vậy mà vẫn không chém diệt được ông ta?!
Ánh mắt Võ Phong Tử sáng ngời, vận chuyển phương pháp hô hấp độc hữu tới cực hạn, hồn quang và hình thể cộng hưởng cộng minh, bộc phát ra sức mạnh chí cường.
Khi lão há mồm, cả trời sao rách nát đều bị nuốt vào, có thể thấy được lão cường đại đến đáng sợ, huyết khí hùng tráng như biển rộng gào thét lên.
Mấy chục Bất Diệt Thân cùng thúc giục đao quang, trong nháy mắt, Thời Gian Chi Nhận bùng nổ, như lôi đình diệt thế, một rồi lại một đao quang cường thịnh đến tột độ giáng thẳng hết lên thân cái lò.
Thật sự quá kinh thế, bất cứ đao quang nào đánh ra cũng có thể đâm thủng một cường giả tuyệt đỉnh, bị càn quét mục nát dưới dòng thời gian rồi trở thành bụi bặm.
Nhưng hiện tại cái tòa chống lại kia cũng không tan rã, nó vô cùng to lớn, trấn áp trong mảnh vũ trụ này, mà Lê Đạt thì đang chìm nổi trong miệng lò.
“Lê Đạt, ngươi có được Âm Dương Nhị Sài!” Võ Hoàng lạnh nhạt nói.
Hng người khác nghe vậy thì tâm động, đó là của quý vô thượng, bọn họ cũng muốn có được, đều muốn tiếp tục ra tay.
Oanh!
Trong nhất thời, ánh đao như thất luyện, tựa ngân hà, như mảnh nhỏ Hồng Hoang trút xuống, mấy chục Võ Hoàng Bất Diệt Thân cùng ra tay đánh vào lò này, tiếng keng keng vang lên rung động, vang vọng vũ trụ.
Rốt cuộc cái lò này cũng xuất hiện một ít vết rách rất nhỏ, quả nhiên không có gì có thể bất hủ trước sự ăn mòn của thời gian, không có gì có thể trường tồn.
Nhưng bên ngoài cơ thể Lê Đạt tràn ngập ánh sáng kỳ dị, trong nháy mắt đã sửa lại được lò này, đây thật sự là Âm Dương Nhị Sài sao?
Ầm vang!
Tinh hệ nổ mạnh, Võ Phong Tử phát cuồng, tóc tai rối bù, đôi mắt lạnh đến khiếp người, như một Khai Thiên Phủ Quang bùng lên trong trời đất, bổ ra tất cả ngăn cản.
Chung quanh lão, chuyện xưa thời đại tiền sử hiện lên, vạn linh quỳ xuống, cùng tế bái lão, đều lộ ra trên lưỡi đao thời gian kia.
Ngoài ra, tương lai không hề mơ hồ, cũng lưu chuyển ra hư ảnh thế giới, các mảnh nhỏ đại giới được chiếu rọi trên ánh đao, thêm vào sức mạnh khủng bố.
“Vạn linh cộng tế, thời gian đoạn vĩnh hằng!” Võ Hoàng hét lớn.
Những tiếng cầu nguyện, âm thanh hiến tế quanh quẩn trong hư vô, từ mỏng manh đến vang vọng vũ trụ, như đại chung nổ vang, tẩy lễ và chấn động thế gian!
Một kích này như chém tới từ tiền sử, xẹt qua thời không viễn cổ, vắt ngang vòm trời cận cổ, Thời Gian Chi Đao dừng lại ở đương đại rồi bẻ gãy nghiền nát.
“Đương” một tiếng, thần lô của Lê Đạt nứt ra, quả nhiên bị chém vỡ, trong phút chốc, năng lượng thời gian cuồn cuộn như biển cả, lao về hướng bóng dáng anh vĩ trong lò kia.
Lê Đạt kêu rên một tiếng, chỉ một thoáng, tuy gương mặt tuấn lãng vẫn trẻ tuổi, nhưng mái tóc lại chuyển thành màu xám trắng, mất đi ánh sáng, tới cuối cùng đầu bạc tán loạn, sự chuyển biến này cực kỳ chói mắt.
Thời gian ăn mòn ông ta, làm trôi đi số lượng lớn sinh cơ, ông ta gặp được nguy hiểm, lâm vào hiểm cảnh.
Oanh!
Lê Đạt không thể không nghiêm túc đối đãi, toàn lực ứng phó, ông ta đứng sừng sững trong lò, bỗng nhiên giãn tứ chi ra, vẽ ra quỹ đạo đặc biệt mà rất có quy luật.
Trong nhất thời, trời cao tan nát, có sinh vật cứu cực trong truyền thuyết sống trên ba mươi ba trọng thiên hiện lên, bị xuyên thủng, bị cướp lấy và dịch chuyển đi sức mạnh khổng lồ.
“Ai đang ăn trộm sức mạnh của trời?” Có sinh vật phát ra giọng nói uy nghiêm.
Chỉ là không ai để ý tới, không ai phản ứng hắn.
Oanh!
Tiếng nổ đáng sợ làm sụp đổ mảnh biển sao này.
Mà tất cả chỉ là thức mở đầu của Lê Đạt đã tạo thành cảnh tượng này, ông ta đang tu sửa thân lò, đồng thời cũng đang ra tay với Võ Hoàng, hung hãn mà công phạt.
“Quả nhiên, bộ kinh thư kia đang nằm trên tay ngươi!” Võ Phong Tử mở miệng.
Lúc này, những người còn lại cũng kích động, không khiếp sợ trước uy thế của Lê Đạt, ngược lại xúc động ra tay càng thêm mãnh liệt, muốn tấn công bắt giết Lê Đạt.
Ở miệng lò to lớn, Lê Đạt lơ lửng trên không, có vài người quen thuộc thức mở đầu kia, đó là—— Chung Cực Quyền!
Thời tiền sử, có vài người từng có được một phần kinh văn, chỉ là không ai có thể luyện thành, chỉ có Lê Đạt nghiên cứu rất sâu, phát huy ra uy năng vô địch.
Nhưng hiện tại Chung Cực Quyền trở thành thức mở đầu thì có chút dọa người.
Tương truyền Chung Cực Quyền được ghi lại sớm nhất trong 《 Chung Cực Kinh 》, kinh này trình bày kết quả cuối cùng của tiến hóa lộ, suy đoán sẽ lột xác đến hình thái gì.
Đương nhiên, đối với rất nhiều người mà nói, Chung Cực Kinh quá hư vô mờ ảo, có lẽ cũng không tồn tại, chỉ là một loại kinh văn trong suy đoán lý luận.
Hiện tại Võ Hoàng lại cho rằng, có kinh văn này, mà nó nằm trên người Lê Đạt!
Trên thực tế, thời tiền sử bọn họ cũng đã hoài nghi, Lê Đạt ăn trộm khắp chư thiên, từng bồi hồi ở bên ngoài Thiên Đế táng hố, có lẽ thật sự ngoài ý muốn có được kinh thư.
Hiện tại, Lê Đạt lấy Chung Cực Quyền làm thức mở đầu, suy diễn ra hình thái chung cực nào đó, tản mát ra năng lượng nồng đậm mà kỳ dị, chống lại Thời Gian Chi Đao.
Điều này làm cho bọn họ có lý do tin tưởng, Lê Đạt thật sự có được kinh văn nào đó.
Oanh!
Cái lò to lớn chấn động kịch liệt, vết rạn biến mất, mà mái tóc của Lê Đạt cũng từ màu bạc biến thành đen lần nữa, năng lượng nồng đậm phát ra, không sợ Thời Gian Chi Đao.
“Phong Tử, lại đến đốt lửa, chỉ có thời gian còn chưa đủ, ta đánh rơi chân thân ở Đại Âm Phủ, hiện tại chỉ một chấp niệm cũng bị đồng cảm lây, có hơi lạnh rồi, thiêu ta!” Lê Đạt mở miệng.