Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tàn ảnh rất buồn, dù tinh thần không còn rõ ràng nhưng như một loại bản năng nào đó, hắn vẫn đưa bàn tay run rẩy ra, muốn sờ lên đầu của quái vật lông đỏ.
Tàn ảnh vốn là một con khỉ vô cùng kiên cường, chưa từng khuất phục, vĩnh viễn không cúi đầu, cả đời đều chiến đấu, chưa bao giờ biết biểu đạt tình cảm của mình. Thế nhưng giờ đây tay hắn lại đang run lên, tình thương con cái (1) hiển thị rõ ràng. Giờ khắc này, rất nhiều người đều bị xúc động mạnh.
(1) Nguyên văn là “Thiểm độc chi tình”, trong đó “thiểm” nghĩa là “liếm” và “độc” là “nghé con”, trích từ một câu trong “Hậu Hán thư Dương Bưu truyện”: “Tình yêu thương như khi trâu mẹ vẫn còn vòng lấy nghé con mà liếm”.
"Huynh đệ!" Hắc Cẩu kêu to.
"Hầu tử!" Xác thối gầm nhẹ.
Cửu Đạo Nhất cũng khẽ than. Vận mệnh cuộc đời của vị Thánh Hoàng này thật nhiều thăng trầm, còn nhỏ mất cha, chỉ dựa vào chính bản thân mình mà ngoan cường giãy giụa, sau đó vùng lên trong bạo loạn, thế nhưng lại mất con khi tuổi còn trung niên. Hắn đã trải qua đủ mọi chuyện đau buồn nhất của đời người.
Dù hắn thuộc Đấu Chiến Thánh tộc, ý chí còn kiên cường hơn cả sắt thép, nhưng khi đối mặt với loại đả kích, loại đau thương này thì cũng khó mà tiếp nhận cho được. Ngay cả một lão quái vật như Cửu Đạo Nhất mà cũng phải thở dài.
“Con… ơi!”
Dưới cây gậy sắt to lớn, bàn tay run run của tàn ảnh nhẹ nhàng đặt lên người quái vật lông đỏ, phát ra tiếng nói khẽ đến mức không thể nghe rõ. Tàn ảnh vuốt ve đầu quái vật lông đỏ, tưởng tượng như khi quái vật lông đỏ còn bé thơ.
Grao!
Quái vật với bộ lông khô đỏ tươi khắp người thét lên, dùng sức giãy ra, sau đó ra tay với tàn ảnh!
Tàn ảnh không hề né tránh, để mặc cho quái vật đánh từng cú thật mạnh lên ngực mình, thân hình không hề động đậy. Bàn tay tàn ảnh lại hơi run lên, vuốt ve đầu quái vật, sâu trong mắt toàn là dáng vẻ khi còn nhỏ của quái vật.
“Grao!”
Thân xác của quái vật lông đỏ đã thối rữa, mang theo khí tức quỷ dị và bất tường. Nó có ba đầu sáu tay, nhưng thân thể đã chẳng còn trọn vẹn, còn nơi hốc mắt thì càng đáng sợ hơn, hoàn toàn trống rỗng, Hỏa Nhãn Kim Tinh đã bị người ta khoét đi mất.
“Ta… Đã không bảo vệ tốt cho con.” Tàn ảnh nói khẽ, giống như đang thốt ra lời xin lỗi. Một con vượn rắn rỏi kiên cường lại có thể thể hiện ra nét nhu nhược như thế, quả là không thể tưởng tượng nổi!
Đồng thời, hắn vốn nên không có ý thức, nhưng bây giờ lại bị một loại cảm xúc nào đó chi phối, có một tia chân linh hiển hiện, thương cảm cùng vô cùng thống khổ.
Hắc Cẩu buồn bã hối hận không thôi, nói: “Ngươi đừng tự trách, năm đó chúng ta đều không bảo vệ tốt cho hắn. Đáng ra bọn ta nên cưỡng ép đưa đứa bé này rời đi, không cho hắn đi chiến đấu."
Khi ấy quả thật nó đã muốn đưa hắn đi, thế nhưng chính hắn cứ khăng khăng muốn ở lại chung sức với mọi người, tử chiến đến cùng tại Hồn Hà.
Xác thối cũng mở miệng, nói: “Chắc là ngươi… đã chết trận trước. Với tính cách cương liệt của ngươi thì một khi ra tay ắt hẳn sẽ tiên phong xông lên giết địch. Ngươi sẽ không cho phép con mình chết trước mình, trừ phi ngươi đã chết trước."
Trận đại chiến năm xưa quá kinh khủng, trải rộng khắp tứ phương, đội quân đôi bên đều bị đánh tan tác, nơi nơi đều là huyết chiến chung cực mạnh mẽ, máu chảy khắp chốn, không có một địa điểm nào là không khốc liệt.
Ngay cả Hắc Cẩu và xác thối năm ấy cũng đã giết đến mức phát điên. Họ bị tách ra, tự mình liều mạng ở một nơi.
Họ có thể suy đoán ra được, chắc chắn Hầu Tử đã chết trước con trai mình.
Gậy sắt trấn áp Hồn Hà, lúc này tàn ảnh lại vươn tay giữ chặt con mình lại. Sau đó hắn gào lên một tiếng đầy chua xót, từng sợi vật chất đặc biệt trào ra từ trong tàn ảnh mờ nhạt và rót vào trong cơ thể của con trai mình.
Hắn muốn làm gì vậy?
Ai cũng thấy kinh hãi.
“Hãy sống!” Tàn ảnh gầm nhẹ.
Nơi hốc mắt trống rỗng của quái vật lông đỏ ba đầu sáu tay trào ra dòng huyết lệ. Thân thể hắn cứng ngắc không thể động đậy, cứ thế bị tàn ảnh rót vào vô vàn ánh sáng rực rỡ.
Hắc Cẩu đau xót, như thế này… còn có thể cứu sống được sao?
Nó đã sớm nhìn rõ, căn bản không thể cứu quái vật lông đỏ được nữa. Nhưng bây giờ nó nói được gì đây?
Hai mắt Hắc Cẩu sưng đỏ lên, nhớ đến bao nhiêu chuyện cũ. Hình dáng lúc nhỏ của Tiểu Thánh Viên lại hiện lên trước mắt nó, ngây thơ đáng yêu biết bao.
Vào một thời kỳ đặc thù nào đó, Tiểu Thánh Viên từng bị phong ấn nhưng tự mình trốn ra, khóc đòi tìm phụ mẫu đã mất tích từ rất lâu rồi. Sau đó, Thiên Đế để Tiểu Thánh Viên ngồi trên vai mình, cùng dạo bước khắp thiên hạ, cưng chiều nhường nào? Hắn đã lớn lên trong sự chăm sóc của tất cả mọi người.
Kết quả hắn lại biến thành tình trạng như thế này, đứa bé được tất cả mọi người yêu thích khi còn nhỏ ấy chết quá thảm, khiến người ta quá đỗi bi thương.
“Giết chúng cho ta!”
Quạ cổ núp sâu trong Hồn Hà rốt cuộc tỉnh táo lại, đưa ra mệnh lệnh.
Nó chỉ còn lại hai chân mệnh cuối cùng. Vào thời kỳ mạnh nhất, nó có khoảng chín chân mệnh. Đây không phải là bí thuật Cửu Mệnh Miêu, cũng không phải là thuật Niết Bàn của Phượng Hoàng tộc, mà là chân mệnh thật.
Hôm nay nó liên tục bị người ta đánh nổ, lửa giận đã dâng cao, lúc này nó không tự mình tham gia chiến đấu mà chỉ ra lệnh cho đại quân ra trận. Hồn Hà chẳng có gì khác ngoại trừ số lượng quân lính đông đảo, cùng với đại quân sinh vật nguyên sinh quỷ dị và bất tường.
"Giết!"
Cờ Hồn Hà bay phấp phới, vô vàn cường giả ồ ạt xông ra, khí tức kinh thiên động địa.
Ngoài ra, ngoại trừ quạ cổ thì có thêm ba thủ lĩnh nữa xuất hiện, địa vị có vẻ không thua kém nó. Ba kẻ này tự điều khiển đội quân của mình xông ra giết, đồng thời tất cả đều là hình người.
Giờ khắc này, nhóm Hắc Cẩu, Cửu Đạo Nhất, xác thối đều giận sôi, tất cả đều muốn xông lên hạ sát thủ. Trong lòng họ vốn đang chất chứa nỗi căm phẫn sầu bi, thế mà quạ cổ còn dám chủ động tấn công.
“Muốn cứu sống con khỉ nhỏ kia à, đừng mơ tưởng, căn bản không có khả năng đâu! Có điều ta vẫn phải ngăn ngươi lại, ngay cả một tia hy vọng và nhung nhớ cũng không chừa lại cho các ngươi!” Quạ cổ hung tợn kêu lên.
Khắp người nó phát ra ánh sáng trắng, hôm nay nó thật sự rất hận, đối với nó mà nói, việc bị mất chân mệnh nhiều lần chính là tổn thất nghiêm trọng ảnh hưởng đến cả đời nó.
Ầm!
Một giây sau, không đợi Hắc Cẩu và xác thối ra tay, gậy sắt như cây cột chống trời kia đã khẽ chấn động. Tàn ảnh bộc phát sức mạnh, ánh sáng vàng tỏa ra đến hàng tỷ trượng, tựa như một vị Thánh Hoàng hoàn toàn thức tỉnh.