“Có người trấn thủ thông đạo biết chúng ta tới nên đặc biệt tới nghênh đón.” Sói Vương nói.
Nó chẳng có gì để bận tâm, đám người Hắc Long Vương, Bắc Cực Vương trước đó đã đe dọa núi Côn Luân của phương đông, ai dám sấm quan, ai lại dám mạo hiểm lớn chạy từ hậu phương tới đây chứ?
Huống hồ, nó đi cùng một chỗ cùng Sư Tử Hoàng Kim, trên căn bản trên đường không sợ gặp cường giả khác, dám ngăn cản, thực sự là muốn chết.
“Đúng vậy, ta tới đón các ngươi.” Sở Phong vui mừng, truyền âm cách vài dặm, hắn thi triển Thần Túc Thông, bình thản cất bước, mỗi lần bước chân hạ xuống đều xuất hiện ở cách đó mấy chục mét, chẳng mấy chốc mà đến nơi.
“Ai? giọng nói này khá quen.” Sói Vương hồ nghi.
Chẳng bao lâu, Sở Phong đã tiếp cận, không vượt vận tốc âm thanh, hắn thong dong đi tới nơi này, cách sương mù nhìn về phía một đoàn người đối diện.
“Sao lại là ngươi?” Sói Vương kêu to, trong một giây lát nó nổi hết da gà, da đầu kéo căng, đây là tình huống gì? Một người chết sao lại xuất hiện ở đây?
“Ông trời không thu được ta, tất nhiên sẽ lưu lại trên đời này.” Sở Phong bình tĩnh nói.
“Vatican bị đạn đạo tập kích, là ngươi làm phải không?” Sói Vương kêu lên, sau khi trở thành vương giả, trực giác của nó nhạy cảm hơn. Điều đầu tiên mà nó nghĩ đến chính là chuyện này.
Sau khi suy nghĩ kĩ, lông tóc nó dựng đứng lên, cảm giác kinh hãi sâu sắc.
Đừng nói là nó, ngay cả đồng tử của Sư Tử Hoàng Kim cũng co lại, hôm nay bất ngờ phát hiện Sở Phong, thật sự khiến bọn chúng giật mình.
“Đúng vậy, là ta bắn pháo vào Vatican, lấy đạo của người trả lại cho người.” Sở Phong cười xán lạn, không che dấu điều gì, hắn “chia sẻ” sự vui sướng và cảm giác thành tựu với bọn chúng.
Sắc mặt của tất cả những dị loại còn lại đều lập tức biến sắc, tin tức thực sự nghe rợn cả người.
Bọn chúng vô cùng chấn kinh, đại án kinh thiên lại là đến từ tay Sở Phong của đông phương, nếu tin này truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến toàn thế giới chấn động.
Sói Vương, Kền Kền Vương và những Chuẩn Vương phía sau họ đều bị chấn động đến ngây ngẩn, sâu trong nội tâm dâng trào sóng lớn, chúng đều sợ đến mức ngây ra.
Tất cả mọi người cho là hắn chết rồi, kết quả hắn lại yên lặng làm việc, chọc thủng trời.
Đáng sợ nhất chính là, hiện tại thế nhân vẫn không biết là hắn ra tay.
Hắn còn tiếp tục làm ra chuyện gì? Điều này làm cho người ta sợ hãi, Sở Ma Vương đang âm thầm ẩn núp. Chắc chắn hắn sẽ tiếp tục làm ra những chuyện kinh thiên khác, điều này khiến người ta cảm thấy bất an trong lòng.
Trong nháy mắt, đám người kia đều nghĩ đến rất nhiều tình huống.
“Ovid, Bạch Hùng cũng là ngươi giết sao?” Kền Kền Vương mở miệng hỏi.
“Đúng.” Sở Phong thản nhiên thừa nhận.
Một đám người phát cáu, người nướng chín Bạch Hùng Vương lại là hắn? đại thần Jerusalem lại là Sở Ma Vương.
Nếu chuyện này truyền đi, quả thực là long trời lở đất, là tin tức lớn có tính bùng nổ, nó sẽ thành tin hot của các nước.
“Xoẹt”
Áng mây màu đỏ tách ra, phi kiếm của Sở Phong giống như một con giao long màu đỏ bay ra, chém đứt tay đang cầm điện thoại của một Chuẩn Vương, rơi trên mặt đất.
“A...” Người kia kêu thảm thiết, hắn ta muốn truyền tin tức ra ngoài, thông báo tin mật này với bên ngoài, bởi tin này quá chấn động.
Khắp nơi trên thế giới đều đang bàn tán xôn xao về hai án lớn kia, ai có thể ngờ rằng, chuyện này là do một người “chết” làm chứ.
“Một mình ngươi mà cũng đòi giết chúng ta sao?” trong mắt Sói Vương hàn quang lập loè, nó cảm thấy vô cùng khiếp sợ và rất phẫn nộ, địch ý của nó với Sở Phong rất đậm.
Sở Phong nở nụ cười, hắn cũng không nói gì, nhưng đây chính là mục đích của hắn, chém giết nhóm viện quân này, chấn nhiếp quân Đông chinh.
“Cuồng vọng.” Sói Vương cười lạnh.
“Vậy ngươi cứ thử xem.” Sở Phong cất bước về phía trước, lúc ở Vatican tên Sói Vương này vẫn luôn nhằm vào hắn, hiện tại gặp mặt lần nữa, không cần nhiều lời làm gì, tiễn nó đi luôn.
“Có Sư Tử Vương ở đây, lẽ nào lại để ngươi làm càn.” Sói Vương chột dạ, nó thật không dám động thủ, ngay cả Bạch Hùng đều bị nướng chín, nó mà đi lên nghênh địch như vậy chỉ có thể uổng mạng mà thôi.
“Không phải ngươi vẫn muốn giết ta đấy ư? Sao hiện tại lại lùi bước?” Sở Phong bước về phía trước bức bách.
Mặt Sói Vương biến sắc, rút lui về phía sau.
Phía sau, những Chuẩn Vương kia đều lộ ra vẻ mặt quái dị, trước đây không lâu Sói Vương còn rất cường thế, nói Sở Phong chẳng là cái thá gì, muốn có một trận chiến công bằng, nó có thể hành hạ hắn đến chết một cách đơn giản. Nhưng bây giờ kẻ rút lui cũng chính là nó.
Sư Tử Hoàng Kim luôn một mực bình tĩnh từ đầu đến giờ, hiện tại rốt cục cũng hành động, cất bước về phía trước, nó tuyệt không e ngại, trái lại lộ ra thần sắc điên cuồng, ánh mắt nóng rực.
Thân thể của nó tản mát ra khí tức làm cho người ta sợ hãi, năng lượng chấn động quá mức kinh khủng.
“Rất tốt, ngươi không chết, đây là ông trời tặng lễ vật tốt nhất cho ta, chờ ta tự tay xé nát ngươi.” Sư Tử Hoàng Kim mở miệng, huyết khí ngập trời, thả uy áp ra.
Nhưng Sở Phong căn bản không sợ, nói: “Trước hết để cho ta và Sói Vương giải quyết ân oán, sau đó ta sẽ thanh toán với ngươi.”
“Vèo”
Sau một khắc hắn chuyển động, lao thẳng về phía Sói Vương.
“Ngươi...” Sói Vương kinh hãi, nó không dám đối kháng với Sở Phong, nó có dự cảm cho tới bây giờ nó tuyệt không phải đối thủ của hắn, nó lui về phía sau cực nhanh.
Cùng lúc đó, Sư Tử Hoàng Kim ra tay, một tiếng gào thét kinh thiên động địa, ánh sáng màu vàng kim như đại dương tràn ra, đánh về phía trước, muốn tuyệt sát Sở Phong.
“Bịch”
Sở Phong đỡ một chưởng của nó, không thay đổi phương hướng, vẫn tiếp tục đuổi giết Sói Vương.
“Ngươi dám.” ánh mắt Sư Tử Hoàng Kim lạnh như băng, Sở Phong dám lướt qua nó đi giết người, điều này thật sự hơi hung hăng càn quấy.
“Có gì không dám?” Sở Phong truy kích, dùng tốc độ vượt tốc độ âm thanh, tốc độ của hắn nhanh hơn nhiều so với Sói Vương, nháy mắt đã đuổi tới giữa rừng núi.
Sói Vương sởn hết cả gai ốc, nó thật không ngờ Sở Phong lại vượt qua Sư Tử Hoàng Kim đuổi giết đến đây, thực sự cường thế bá đạo, thực lực mạnh hơn so với trước kia rất nhiều.
Nó gào thét, dùng hết lực lượng kịch chiến với Sở Phong, muốn chờ đợi Sư Tử Hoàng Kim chạy đến, rồi sau đó mạnh mẽ chém giết Sở Ma Vương.
Nhưng chỉ mới một chưởng thôi, sắc mặt Sói Vương lập tức thay đổi thành trắng bệch, một bàn tay của nó bị quyền ấn đánh về sau, đầu tiên là bị nứt, sau đó chảy máu và cuối cùng là nổ tung
“A...”
Sói Vương gào rú, thống khổ đến cực điểm, không thể ngờ rằng mới tiếp xúc đã bị đả thương nặng, tên Sở Ma Vương này mạnh đến cỡ nào? Nó vô cùng hoang mang.
Nó cảm thấy, lúc này Sở Phong mạnh chẳng kém gì Sư Tử Hoàng Kim, thậm chí còn mạnh hơn nữa.
“Bịch, bịch, bịch”
Sở Phong ra tay cuồng bạo, quyết định giết Sói Vương.
Chỉ trong tích tắc, quyền ấn rực sáng như là mặt trời ban trưa, chiếu sáng khắp núi rừng.
Sói Vương kêu thảm thiết, cả hai cánh tay đều bị đứt gãy. Hơn nữa, miệng phun máu tươi, thân thể bay vút đi, đụng nát mảng rừng lớn và nhiều tảng đá.
“Ngươi thật can đảm.” Sư Tử Hoàng Kim giận dữ lao đến, ngăn cản Sở Phong.
Phía sau, một đám người chấn động, chỉ mới mấy chiêu thôi, Sói Vương đã sắp ngủm rồi, hai tay biến thành một màn sương máu, đầu vai nổ tung, một chân đứt lìa.
Sức mạnh này cường đại cơ nào chứ? Những người đều hoảng sợ.
Sư Tử Hoàng Kim vọt tới, nhưng đã chậm, lực lượng quyền ấn của Sở Phong quá cường đại, một quyền đỡ một quyền đánh ra.
Sói Vương vô cùng tuyệt vọng, tránh né hết khả năng, thật sự né tránh không được nên đối chiến một chút, kết quả không thể đợi được đến lúc Sư Tử Hoàng Kim đến cứu nó.
“Rầm”
Một cú đấm của Sở Phong xuyên đến, Sói Vương phát ra tiếng hét thảm cuối cùng, thân thể nổ tung giữa không trung, chia năm xẻ bảy.
Những người phía sau kia sợ phát run.
Sở Phong đánh chết một sinh vật cấp Vương ngay trước mặt Sư Tử Hoàng Kim, khiến tất cả mọi người đều run sợ, sống lưng lạnh toát.