Đây là lực phá hoại kinh người do hai đại cường giả quyết đấu tạo thành, chung quanh vùng núi như một đống hỗn độn, bị san bằng.
“Bịch”
Khi hai bên va chạm, có tia chớp lóe sáng, đó là hào quang được tạo ra do quyền chưởng của bọn họ giao kích, kèm theo thanh âm nổ đùng đoàng của âm chướng kích phá, khiến cho người ta sợ hãi hơn cả thiên lôi.
Sau khi vượt qua tốc độ âm thanh, không khí bạo tạc, vùng núi văng tung tóe, đại thụ giải thể, nham thạch sụp đổ, loại cảnh tượng này làm cho người ta dựng tóc gáy.
“Rầm rầm rầm”
Sở Phong không ngừng giao thủ với Sư Tử Hoàng Kim, hai người nhảy lên không trung, giẫm lên ngọn cây, đạp trên núi đá, mỗi lần đều bay xa vài trăm mét, chém giết kịch liệt ở giữa không trung.
Giống như thần linh.
Những người khác xem há hốc mồm, có một vài Chuẩn Vương đang run sợ, loại khí tức này khiến cho bọn họ sợ hãi không thôi.
Hai người di chuyển trên không như đang bay, đại chiến như thế khiến bọn họ khó có thể với tới.
Có người mắt sáng lấp lánh, lấy điện thoại ra muốn truyền tin tức ra ngoài. Nhưng chỉ sau một khắc, hắn liền kêu thảm thiết, gặp phải sự đau đớn của vị Chuẩn Vương trước.
Phi kiếm màu đỏ lao nhanh như tia chớp, chém đứt một cánh tay của hắn, chấn nhiếp tất cả mọi người.
Tất nhiên, Sở Phong không muốn bọn họ để lộ bất cứ điều gì. Bởi còn có một đám ma cà rồng vẫn chưa tới, hắn muốn chặn toàn bộ lúc này.
Đồng tử màu vàng của Sư Tử Hoàng Kim bắn ra hào quang lạnh như băng, Sở Phong lại một lần nữa ra tay với bộ hạ của nó ngay trước mặt nó, ngang ngược và bá đạo.
“Giết.”
Sư Tử Hoàng Kim quát, hai tay kết ấn, cổ quái khó lường, nhưng lại phóng xuất ra khí tức bàng bạc, giống như một thần linh đang kết pháp ấn, muốn trấn áp kẻ địch trên thế gian.
Mơ hồ có thể thấy phía sau nó xuất hiện một thân ảnh, rất mờ ảo, cộng minh với chưởng ấn của nó, gia trì bí pháp của nó, lực lượng mạnh mẽ.
Trong tích tắc, lực lượng của Sư Tử Hoàng Kim tăng vọt, kim quang càng dọa người hơn, khiến toàn bộ rừng núi sáng choang, như được ánh bình minh bao trùm.
Cùng lúc này, Sở Phong vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, thi triển ra thần hình của Đại Lực Ngưu Ma Quyền, một con mãnh ngưu đỉnh thiên lập địa, chung quanh trời đầy sao, nó gầm thét, muốn xé rách tinh không.
“Rầm”
Đây là lần va chạm mạnh tiếp theo của hai người, đôi bên đều vận dụng tuyệt chiêu.
Làn sóng nặng ngàn cân vọt lên, đó là đất đá, mặt đất hoàn toàn nát bấy, nham thạch nóng chảy văng khắp nơi, đất đá bị nóng chảy dưới sự tác động của năng lượng nóng bỏng.
Hai người bay ngược, thân thể Sở Phong hơi lay động, ngực đau nhức phập phồng kịch liệt, sắc mặt hơi trắng. Đây là do hắn gặp được đối thủ có thực lực gần ngang ngửa, nhất định phải toàn lực ứng phó.
Xa xa, khóe miệng Sư Tử Hoàng Kim chảy máu, trên gương mặt nó xuất hiện vẻ giận dữ, có chút không dám tin tưởng, nó bị thương trong trận chiến.
Lần trước, đối phương cậy vào Kim Cương Trác, còn lần này hoàn toàn cứng đối cứng, không có bất kỳ cơ hội dùng ám khí nào, kết quả này khiến nó khó tiếp nhận được.
“Grào.”
Sư Tử Hoàng Kim rống to, trong nháy mắt, cát bay đá chạy, ngọn núi chấn động, đất đá của vùng này bị nổ tung. Nham thạch nóng chảy phun thẳng lên trời.
Danh xứng với thực âm ba công Sư Tử Hống.
Cách đó không xa, một đám người có vẻ sợ hãi, có Chuẩn Vương kêu thảm thiết, bịt lấy lỗ tai, nhanh chóng rút lui về phía sau.
Sư Tử Hoàng Kim nổi giận rồi, mái tóc dài màu vàng rối tung, bay múa ở phía sau, giống như đang bốc cháy, tạo ra chấn động đáng sợ làm núi nửa phun trào.
Rầm một tiếng, nó lao về phía trước, vẫn phát ra tiếng sư tử hống, chấn vỡ núi rừng, Thú Vương đều không chịu được, màu vàng kim phun trào, xé nát toàn bộ vật chất hữu hình.
Rầm rầm rầm...
Đá tảng nổ tung, cây cỏ đứt thành từng khúc.
Sư Tử Hoàng Kim vọt tới quyết chiến cùng Sở Phong, huyết khí màu vàng nhạt tràn từ thân thể của nó ra ngoài, cùng với năng lượng cường đại đáng sợ.
Sở Phong đứng ở đằng xa, rống to một tiếng, dùng Ngưu Ma Hống đối phó với Sư Tử Hống, đồng thời vọt tới, hai bên va chạm kịch liệt.
Quyền ấn va chạm mãnh liệt với chưởng của sư tử, vượt xa tốc độ âm thanh, phát ra nổ lớn, từng chùm sáng như tia chớp bắn ra, không khí nổ tung.
Đây là cuộc chiến kinh thế.
Sinh vật Gông Xiềng cấp ba, cấp bốn có thể làm được điều này, trước nay chưa từng có. Lực phá hoại khiếp người. Những sinh vật cấp Vương ở cảnh giới này, căn bản không có cách nào so sánh với bọn họ.
“Bịch”
Mỗi lần họn họ nhảy lên sẽ nhảy xa vài trăm mét, bay trong không trung, đi đến một ngọn núi thấp.
Chém giết kịch liệt, máu bắn tung tóe, hai người đều bị thương.
“Bịch”
Sư Tử Hoàng Kim chưởng ấn đánh ra, Sở Phong tránh né, năng lượng kim sắc sôi trào, một chưởng này đánh nát một ngọn núi, đất đá bay đầy trời, khiến những kẻ phía dưới trợn mắt há mồm.
“Ầm ầm”
Sở Phong vận dụng Thần Túc Thông đi về phía Sư Tử Hoàng Kim, đánh bay nó, hai chân đạp trên núi nhỏ, “bịch” ngọn núi nứt ra một lần nữa.
Loại lực lượng này đáng sợ vô cùng, đủ khiến thế giới kinh sợ, chỉ động một chút là làm sụp một ngọn núi.
“Phốc”
Sở Phong bay vút đi, bị đánh một chưởng, vai trái đau nhức kịch liệt, miệng ho ra máu, hắn bị thương.
Nhưng Sư Tử Hoàng Kim bị thương quá nặng, ngực bị một quyền kích về sau, máu tươi văng khắp nơi, quyền ấn tạo thành miệng vết thương sâu đủ thấy xương.
Sở Phong đứng ở đằng xa nhìn nó, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng. Nếu là sinh vật cấp Vương khác, một quyền như vậy nện trúng tuyệt đối đã bị đánh nát người, Sư Tử Hoàng Kim rõ ràng cố gắng chống đỡ.
“Ta làm thịt ngươi.” Sư Tử Hoàng Kim gào thét, trong trận quyết đấu chính thức, rõ ràng nó rơi vào thế hạ phong, bị tổn thất nặng, nó vô cùng tức giận.
“Grào”
Giờ khắc này, hô hấp của nó trở nên dồn dập, trong mũi miệng phụt ra sương mù kim sắc, cuối cùng hóa thành gió bão, chỉ trong nháy mắt, những khí lưu kia khiến núi đá chung quanh nát bấy, còn sắc bén hơn cả kiếm.
Nó bay trên không, quyết một trận tử chiến với Sở Phong.
Mắt Sở Phong bắn ra tia sáng, hắn vận dụng quyền pháp tới cực hạn, nhấc tay giơ lên đủ đều phát ra hào quang rực rỡ, lỗ chân lông đều mở ra, phun ra nuốt vào năng lượng.
“Ầm ầm”
Núi thấp bị Sở Phong đạp nát, hoàn toàn sụp đổ, hắn cùng Sư Tử Hoàng Kim đụng vào nhau, quyết một trận tử chiến, huyết chiến tới cùng.
Hai người như hai tia chớp đang di động, tiếng nổ mạnh bên tai không dứt, không ngừng bay trên không trung, chuyển đổi chiến trường, vẻn vẹn chỉ trong chốc lát mà thôi, bọn hắn đã đạp nát vài chục ngọn núi thấp, đủ khiến thế gian kinh sợ.
“A...”
Cuối cùng, Sư Tử Hoàng Kim phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, nhưng lại vô lực xoay chuyển trời đất, nó bị Sở Phong đánh bay lên, một quyền đấm thủng ngực, lỗ máu nhìn rõ trước và sau.
“Bịch”
Tiếp đó, Sở Phong vận dụng Thần Túc Thông, đạp nát ngực nó. Thân thể nó bay vút ra ngoài, phù phù một tiếng trực tiếp rơi tại chân núi.
Một tiếng trống vang lên, Sở Phong nhảy từ trên đỉnh núi xuống, độ cao này đối với hắn chẳng là gì cả. Hắn như một cây giáo cắm phập xuống mặt đất, đất văng tung tóe, hắn cúi đầu nhìn Sư Tử Hoàng Kim toàn thân đầy máu.