Sư Tử Hoàng Kim đẫm máu, há miệng thở dốc, nó đã tuyệt vọng, đồng thời trong lòng tràn đầy đắng chát và không cam lòng, nó mà lại đại bại khi giao chiến chính diện thế này.
Hiện tại nó đã mất đi năng lực phản kháng, ngực thì bị đánh thủng, trái tim đã rách thành năm bảy mảnh, mắt thấy sẽ không sống nổi nữa.
Nó há miệng ọt máu ra ngoài, còn về vị trí lồng ngực thì máu tươi càng tuôn trào dữ dội hơn nữa, trong dòng máu đỏ thắm của nó lại mang theo chút hào quang vàng nhạt, ẩn chứa sức sống rất thịnh vượng, nhưng bây giờ lại xói mòn một cách nghiêm trọng, không cách nào ngăn cản được.
"Ngươi rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chết." Giọng của Sư Tử Hoàng Kim rất trầm thấp, nó tin chắc Lão Sư Tử Vương sẽ báo thù cho mình, nếu lão sư tử thật sự phát cuồng lên thì không ai có thể địch lại!
"Hả?" Sở Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy được phía xa xa Kền Kền Vương đang giương cánh bay lên không.
Sư Tử Hoàng Kim đại bại, đám người kia bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, Sư Vương được cho là vô địch trong cùng cấp bậc lại bị mất mạng, bọn chúng sao lại không sợ hãi chứ?
Trước đó, bọn chúng cảm thấy cuối cùng Sư Vương sẽ thắng được, nhất mạch này nổi điên lên rồi thì chiến lực sẽ tăng vọt, nhân loại kia chung quy cũng sẽ bị đánh giết mà thôi.
Ai mà ngờ được, sau khi Sư Tử Hoàng Kim nổi điên thì đúng là từng đánh Sở Phong bị thương, khiến hắn miệng ho ra máu, nhưng bản thân nó lại thảm hại hơn, trực tiếp bị nổ chết.
Sở Ma Vương kia phát cuồng rồi còn kinh khủng hơn!
"Chạy đi đâu!" Sở Phong gầm một tiếng rồi xông ra ngoài, khi vừa đứng dậy lại cho Sư Tử Hoàng Kim một đòn nặng nề, chân trái đạp lên xương trán của nó, để tránh nó có được bí pháp phục sinh.
Hắn từng nghe Hoàng Ngưu nói qua, ở mỗi một thế giới đều có rất nhiều thủ đoạn cổ quái, thậm chí có vài bí pháp có thể làm cho một người chết đi mấy ngày bò lên khỏi nấm mồ, triệt để khởi tử hồi sinh.
Trái Đất bây giờ, không biết có bao nhiêu sinh vật từng thu được truyền thừa cổ đại, rất khó nói rõ bí pháp nắm giữ trong tay họ là như thế nào, hắn không thể không đề phòng.
"Mau trốn đi, Sở Ma Vương đến rồi!"
Kinh hoảng nhất chính là những Chuẩn Vương kia, một lòng coi Sư Tử Hoàng Kim là vô địch, chờ nó giết chết nhân loại kia, nào ngờ được kết cục sau cùng lại như thế này.
Đương nhiên, có vài Chuẩn Vương tương đối khôn khéo, đã sớm ẩn nấp ở nơi xa, chúng phi thường gian xảo, chỉ sợ nếu lỡ nhân loại kia chiến thắng rồi thì sẽ đuổi giết chúng.
Chỉ là những Chuẩn Vương xảo trá này đánh giá thấp thực lực của Sở Phong, lấy linh giác hùng mạnh bây giờ của hắn thì sinh cơ tràn trề do sinh vật cường đại phát tán ra trong phạm vi vài dặm hắn cũng có thể trực tiếp lấy thần giác cảm ứng được!
Sở Phong đang gia tốc, càng lúc càng nhanh, thân thể hắn lao tới vượt qua cả vận tốc âm thanh, trực tiếp đâm vào thân thể các Chuẩn Vương nọ, chiêu này không khá gì với hạ sát thủ cả, vô cùng bá đạo.
Nhục thân cấp Vương của hắn sao mà đáng sợ quá mức, tốc độ gần gấp bốn lần vận tốc âm thanh mà va chạm thẳng vào, giống như một tòa núi thần trực tiếp nện vào trên người của bọn chúng.
Ầm! Ầm! Phanh. . .
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, mạnh như Chuẩn Vương mà cũng không chịu nổi trước đòn tấn công bá đạo này của Sở Phong, kẻ chết kẻ bị thương, bay tứ tung cả lên, máu tươi phun trào lên giữa không trung.
Đừng nói là bọn chúng, cho dù là ngọn núi nhỏ ngăn cản phía trước thì Sở Phong cũng có thể một chân đạp nát, hiện tại thể phách của hắn đã được năng lượng thần bí bao phủ lấy, mạnh đến mức không còn gì để nói, đáng sợ dọa người.
"Keng!"
Sở Phong lấy phi kiếm ra, bổ vào Kền Kền Vương trên bầu trời, tốc độ của hắn vô cùng nhanh, đã truy sát một mạch tới gần.
Đáng tiếc, Kền Kền Vương đã bay ra khỏi phạm vi công kích của phi kiếm, thân kiếm đỏ rực cứ như một con Giao Long màu đỏ xoay quanh một cái rồi lại bay trở về giữa không trung.
Kền Kền Vương cũng bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nó vốn cảm thấy mình có thể trốn chạy bất cứ lúc nào, cho nên vẫn ung dung không vội vàng, nào ngờ tốc độ của Ma Vương kia lại đáng kinh hãi đến thế này.
Lần này tốc độ lao vun vút của hắn còn nhanh hơn lúc giao thủ với Sư Tử Hoàng Kim một bậc, khiến cho Kền Kền Vương ứa ra mồ hôi lạnh.
"Sở Phong, hôm nay ngươi giết chết Sư Tử Hoàng Kim, nhất định sẽ sống không lâu được đâu, ta sẽ bẩm báo cho lão sư tử, mời ngài ấy lập tức rời núi, lấy đi mạng của nhà ngươi!" Kền Kền Vương hô lên, đồng thời tăng thêm tốc độ phi hành, nó đang thực sự sợ hãi.
Nhưng mà, trên mặt đất, Sở Phong mang vẻ mặt hết sức bình thản, chân hắn vẫn đang phi nước đại, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh sợ, chung quanh hễ có cỏ cây ngăn cản cũng sẽ bị đụng cho vỡ nát.
Hắn còn đang đuổi theo, căn bản không có ý dừng lại.
Kền Kền Vương nghĩ thôi đã sợ, vừa rồi nếu chỉ hơi chậm một bước thôi thì sẽ bị đánh chết, nó trốn chạy về hướng tây, đồng thời cũng đang tăng độ cao lên, rời xa mặt đất.
"Ta sẽ báo cho bên ngoài biết, là ngươi san bằng Vatican, nướng chín Bạch Hùng, đến lúc đó đại nhân Schieler và Bắc Cực Vương cũng sẽ cùng ra tay đi giết ngươi, làm ngươi trên trời cũng không có đường chạy, địa ngục không cửa vào, chết không có chỗ chôn!" Kền Kền Vương quyết tâm.
Nhưng mà, rất nhanh nó lại bắt đầu sợ hãi, bởi vì phía dưới có một vùng núi.
Nó kêu to một tiếng, liều mạng bay lên phía trên, thậm chí muốn thay đổi phương hướng.
Thế nhưng cũng đã quá trễ, Sở Phong chạy băng băng tới, dù đường xá dưới mặt đất rất tồi tệ, nhưng tốc độ của hắn vẫn không chút suy giảm, thân thể của hắn đang phát sáng, giống như là một luồng sét lao thẳng lên một ngọn núi cao, tiếp đó bật lên cao vút.
Giờ khắc này, Sở Phong giống như một viên đạn đạo, toàn thân cháy lên hừng hực, mang theo hào quang sáng chói, xông thẳng lên không trung, rời đi đỉnh núi cao tám trăm mét.
Hơn nữa, hắn còn đang đứng giữa không trung, mượn lực quán tính kia, cứ như cùng đang phi hành vậy!
Kền Kền Vương bị hù vãi cả linh hồn, liều mạng bay lên cao, quả thực là sợ mấy hết hồn vía, thanh phi kiếm kia lướt qua sát thân thể của nó, làm nó rùng cả mình.
Còn may quá, vẫn chưa bị chém trúng.
Nhưng mà, sau một khắc, thân thể của nó căng thẳng lại, trong lòng hốt hoảng, nội tâm sợ hãi, cảm thấy cứ như bị một con hung thú tiền sử để mắt tới, muốn một ngụm nuốt nó vào bụng.
Ông!
Hư không run rẩy, Sở Phong ném Kim Cương Trác ra, hắn vốn cung không muốn dùng đến món đại sát khí này, một con Kền Kền Vương còn chưa đáng để làm Kim Cương Trác nhuốm đẫm máu tươi.
Nhưng mà, mắt thấy nó sắp chạy trốn được, Sở Phong chỉ có thể ném Kim Cương Trác ra.
Ầm!
Kền Kền Vương nổ nát vụn ở giữa không trung, nửa thân dưới đã hoàn toàn biến mất, hóa thành một luồng sương mù máu, nó kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống từ trên không trung.
Sau khi Sở Phong đạt tới độ cao nhất định thì cũng bắt đầu rơi xuống, hắn không vận dụng đến võ công tinh thần để khống chế tốc độ hạ xuống của mình, cứ như vậy mà nện lên một ngọn núi khác.