Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 360 - Chương 375: Tiến Hóa Một Lần Nữa! (2)

Thánh Khư Chương 375: Tiến hóa một lần nữa! (2)

"Lão Hắc, Tiểu Hoàng, chỗ này của các ngươi bị gì thế? Có phải là phát hiện bảo tàng, muốn giấu giếm các anh em không?”

Bên ngoài Ngưu Vương cung lại có khách tới, bị một đám thủ hạ của Đại Hắc Ngưu ngăn cản, nếu không đã sớm xông tới.

Hai con trâu thay đổi sắc mặt, cùng nhau đi ra bên ngoài.

"Chúng ta đi ngăn bọn nó lại, Sở tiểu tử phải cẩn thận!"

Dị tượng ở nơi này quá kinh người, trần nhà của Ngưu Vương cung bị thủng, ánh sáng lung linh chói lọi, kinh động đến những sinh vật cấp Vương khác.

May mắn là đang vào buổi trưa, ánh nắng chói lọi, nếu như là trong đêm tối sẽ càng thêm bắt mắt.

Bên trong Ngưu Vương cung, Sở Phong âm thầm may mắn. Sau khi đóa hoa này nở rộ, quang vụ bao vây lấy hắn, hương thơm nồng đậm cũng không có tràn ra ngoài, nếu không tình huống bây giờ đã bị người ta phát hiện.

Nhưng như vậy cũng rất nguy hiểm, một khi những người kia xông tới thì hậu quả khó mà lường được!

"Lão Hắc, có phải mi có chuyện gì giấu diếm chúng ta hay không?”

Lần này có mấy vị vương giả tới, muốn xông vào bên trong cung điện. Bọn nó rất hiếu kì, muốn nhìn xem là đã xảy ra chuyện gì.

"Anh em của ta đang bế quan, không muốn bị quấy rầy. Đợi một lát nữa hắn thức tỉnh, ta sẽ dẫn các ngươi đi vào!" Đại Hắc Ngưu nói, nó vươn hai tay ra đứng ở nơi đó, ngăn tất cả mọi người lại, đằng đằng sát khí.

"Sao ta lại có cảm giác có gì đó không đúng, để cho các anh em vào bên trong xem thử đi.” Có người nói, ngay cả nóc phòng của Ngưu Vương cung cũng bị phá hủy một mảng lớn, hiển nhiên bên trong có vấn đề.

"Sơn Kê, chuyện này liên quan gì đến ngươi? Mau tránh xa ra một chút, đây là vương cung của ta, ngươi muốn xông vào hay sao?” Đại Hắc Ngưu quát.

Hoàng Ngưu cũng ngăn cản nói: "Ai dám xông vào trong gia tộc của ta, đến lúc đó đừng có trách ta không khách khí!”

Bây giờ, bằng mọi giá không thể để cho đám người kia xen vào.

Vốn dĩ đám người chỉ hiếu kì mà thôi, bây giờ nhìn thấy hai con trâu muốn nổi giận, cũng không muốn vạch mặt với bọn nó, tất cả đều vội xua tay làm lành, sau đó đứng ở ngoài cung thăm dò vào bên trong.

"Lão Hắc, thế nào?"

Lúc này, lại có vài con sinh vật cấp Vương bị kinh động, đã đến giữa sườn núi, sắp chạy tới nơi này.

Cái này khiến hai con trâu lo lắng, có quá nhiều người đến, đến lúc đó bọn nó muốn ngăn cũng ngăn không được.

Bên trong Ngưu Vương cung, Sở Phong há to miệng hít thở, phun ra nuốt vào quang vụ, lỗ chân lông cũng như thế. Hắn đang toàn lực ứng phó vì hắn đã nghe được tiếng của đám người ngoài cửa.

Sau đó, hắn hút vào một hơi cuối cùng, tất cả quang vụ đều biến mất. Toàn bộ sương mù đều chui vào bên trong cơ thể của hắn, hương thơm để cho cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều thoải mái.

Cùng lúc đó, bảo bình giãn ra lần nữa, cánh hoa cũng giãn ra, sau đó sáng chói đến cực điểm!

"A, lão Hắc, trong vương cung của ngươi có bảo bối gì đó? Yên tâm đi, các anh em cũng sẽ không cướp của ngươi, chỉ muốn đi vào bên trong xem một chút để thoả mãn lòng hiếu kì thôi!” Có người kêu lên.

Bởi vì, bên trong Ngưu Vương cung phát sáng một lần nữa, chói lọi đến cực điểm.

Hai con trâu thầm kêu hỏng bét, vương giả giữa sườn núi cũng sắp đến. Nếu như bọn họ xông vào thì bí mật của Sở Phong sẽ bị bại lộ, có thể sẽ bị đám cấp Vương này nhớ thương.

"Răng rắc!"

Bên trong Ngưu Vương cung, sau khi ánh sáng chói lọi tan ra thì cánh hoa bắt đầu tàn lụi, sau đó một cái gì đó rất nhỏ xuất hiện, óng ánh trong suốt, tràn ngập sương trắng.

Nó chính là một quả trái cây đang tiến hành tiến hóa, lần này sẽ là cái gì? Sở Phong nhìn chăm chú!

Lúc này, vương giả giữa sườn núi đã đi lên, có người quen, cũng có khuôn mặt xa lạ.

"A, nghe nói hai con trâu này là bạn bè chí cốt với Sở Phong?" Một vị vương giả xa lạ cười hỏi người đi bên cạnh nó.

"Vâng, quan hệ tâm đầu ý hợp." Người kia gật đầu.

"Ừm, chắc hẳn hai vị Ngưu Vương rất đau lòng chứ. Tên Sở Phong đó quá kiêu căng, ta biết chắc là hắn sẽ sống không lâu, bị người cường thế đánh giết ở phương tây, đây là kết cục đã được định trước.” Người kia mỉm cười, mấy người bên cạnh nó cũng cười nhạt.

Những người đi theo bọn nó cũng ngạc nhiên, không biết nói cái gì cho phải. Bọn họ cũng hiểu rõ, trong đám quân viện trợ vừa mới tới có mấy người có địch ý không nhỏ với Sở Ma Vương.

Trong Ngưu Vương cung, Sở Phong nhìn chằm chằm vào hạt giống trên thân cây, ngắm nghía nó không ngừng sinh trưởng, nơi đó nở rộ ra hào quang ba màu, lưu chuyển ra từng luồng từng luồng sương mù.

Cả thân cây càng ngày càng cứng cáp, sắc thái rực rỡ, vỏ cây thì mở ra, giống như là một con rồng già ngậm lấy viên Long Châu, tinh hoa cả người của nó đều tập trung vào hạt châu kia.

Đó là sự miêu tả chân thật trên thân cây thần bí kia, tất cả tinh túy của cả cây đều tụ tập vào viên hạt giống đó!

Có thể nhìn ra cái cây già này đang dần ảm đạm đi, thân cành mất đi ánh sáng bóng, phiến lá đang khô héo đi, tất cả tinh khí đều áp súc lên đỉnh thân cây đang bị sương mù bao phủ.

Đến cuối cùng thì phịch một tiếng động nhỏ vang lên, cây già bắt đầu rạn nứt, mà rất nhiều phiến lá tương tự như kiếm thể đã triệt để mất đi sức sống.

Sở Phong khẽ thổi nhẹ một cái, không ít phiến lá rơi lả tả xuống, rồi sau đó cũng tự động vỡ nát giữa không trung, hóa thành tro tàn.

Điều này thật khiến người ta kinh dị, phải biết là trước đó những phiến lá này đều giống như được đúc thành từ kim loại, lúc đụng vào nhau còn phát ra tiếng leng keng vang dội, bắn ra ánh kiếm sáng chói.

Nhưng mà bây giờ, bọn chúng lại tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt!

Cả cây đều trụi lủi, chỉ còn lại có hạt giống nằm trên đỉnh cành cao nhất, hiện tại đã gần chín mọng, có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của nó.

Bảo bình!

Sở Phong ngạc nhiên, chỉ một hạt giống mà thôi, sao có thể trưởng thành thành loại hình dạng này kia chứ?

Nếu là nụ hoa thì cũng thôi đi, đúng là có loại hoa mang hình dạng như vậy, nhưng đây lại là hạt giống chứ, vậy thì hình thù quá mức kỳ quái, hắn chưa từng nghe nói qua.

Nhất là khi xem xét tỉ mỉ, cái bình này lại không đặc ruột, bên trong nó có không gian có thể chứa được nước.

Sở Phong ngẩn người, chuyện này quá ly kỳ.

Hạt giống dài hơn hai tấc, so sánh với mấy lần trước mà nói, hình thể lần này của nó quá lớn, lại dài tới tận sáu, bảy cen-ti-mét.

Răng rắc!

Cây già cứ như đã trải qua thời gian một vạn năm vậy, cả thân của nó đều khô héo, sắc thái rực rỡ ẩn vào bên trong, xuất hiện những vết rách li ti chằng chịt, tinh hoa sau cùng của nó đã chuyển vận vào trong hạt giống kia.

Đúng là chuyện thần kỳ trên đời, một đêm lớn thành cây to, lại tàn lụi chỉ trong chớp mắt, giống như dồn nén những năm tháng dài đằng đẵng vào trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Cuối cùng, cả cái cây già đều tan rã, nứt toác ra, không còn lại chút hào quang nào cả.

Cứ như một con rồng già cõi đã đi đến đoạn đường đời sau cùng, nó phun ra Long Châu để lưu truyền cho hậu thế, bản thân thì triệt để bị hủy diệt.

Cho dù là gốc rễ cũng như thế, đã tan rã toàn bộ.

Ba!

Tiếng vang lanh lảnh vang lên, cả thân cây đều bị phá nát, hóa thành tro tàn, bay lả tả rơi xuống, viên hạt giống nọ cũng rơi theo, bị Sở Phong nhẹ nhàng tiếp lấy vào bàn tay.

Bình Luận (0)
Comment