Hắn thật sự không biết nói gì, trước đó không lâu vừa ngốn rất nhiều sinh vật cấp Vương, đã tẩm bổ một trận, vốn tưởng rằng lần này sẽ không cảm thấy quá đói, nào mà ngờ được vẫn y chang như lần trước mà thôi.
Sở Phong mặc mớ quần áo đã cởi ra vứt trên mặt đất để tiện hấp thu sương mù phấn hoa lúc nãy vào, sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài Ngưu Vương cung đang rơi vào thế giằng co.
Trước đó, hai con trâu sứt đầu mẻ trán, đã sắp ngăn không được mấy sinh vật cấp Vương, nhưng sau khi khách không mời mà đến xuất hiện thì mâu thuẫn cũng đã được chuyển dời đi thành công.
Mấy vị cường giả trên núi Côn Luân không nhắc lại chuyện đi vào Ngưu Vương cung nữa, họ đều mang vẻ mặt quái dị, nhìn mấy tên viện trợ vừa đuổi tới, muốn nói cái gì nhưng lại ngậm miệng.
Khách không mời mà đến có hai người cầm đầu đứng ở bên trong, một người mặc áo đen trắng, mang theo nụ cười thản nhiên, hắn là Hỉ Thước Vương, được tiến hòa từ loài chim mà ra.
Một người khác có mái tóc màu vàng ngắn ngủn, mặc dù nhỏ gầy, nhưng nhìn rất sáng lạn, huyết khí ẩn chứa trong cơ thể hắn rất thịnh vượng, đây là một cao thủ, hắn là Kim Ti Hầu Vương.
"Thế nào, hai vị tức giận rồi sao? Bọn ta chỉ nói Sở Phong đã chết mà thôi, có cần phải phùng mang trợn má lên vậy hay không?" Hỉ Thước Vương cười hì hì.
Kim Ti Hầu Vương cũng cười nói: "Một người chết mà thôi, hai vị không cần phải nổi giận đùng đùng như vậy, cái tên gọi là Sở Ma Vương kia quá ngang ngược, đã sớm đoán được hắn không có kết cục yên lành."
Bọn hắn rất nhẹ nhàng, mang nụ cười, đứng đó mà sát muối lên “vết thương” của hai con trâu, lớn tiếng nói cười về chuyện Sở Phong chết tại phương tây, trong từng câu từng chữ đều "có cái gai" .
Nếu như Sở Phong thật sự đã chết đi, không nghi ngờ gì nữa, những ngôn từ này của bọn hắn sẽ làm hai con trâu đau nhói, nhưng mà Sở Phong vẫn còn sống.
Hai con trâu đứng đó trừng mắt, không có tâm tư nói rõ với bọn chúng, chỉ muốn kéo dài thời gian để Sở Phong không bị quấy rầy lúc đang tiến hóa.
"À, kỳ thật hắn chết ở phương tây cũng khá tốt, bằng không Khổng Tước Vương sẽ không bỏ qua cho hắn."
Hỉ Thước Vương và Kim Ti Hầu Vương được một tấc lại muốn tiến một thước, liên tục chế nhạo.
Chung quanh, Vương giả của núi Côn Luân đều không còn gì để nói, thật sự có chút không nhìn được, có ý muốn nhắc nhở đôi lời, nhưng lại cảm thấy hai tên này không phải người đàng hoàng, thôi thì cứ xem kịch vui đi.
Lúc này, Sở Phong đi ra, cách xa tít mà đã nghe bọn hắn nói chuyện, hắn không nói lời nào mà đi thẳng một mạch về phía Hỉ Thước Vương và Kim Ti Hầu Vương.
"Vốn là một kẻ chắc chắn phải chết, cũng chỉ sớm chết mà thôi." Kim Ti Hầu Vương thở dài.
"Chỉ là, Khổng Tước Vương đại nhân sẽ rất tiếc nuối, không thể tự tay giết chết hắn. . ." Hỉ Thước Vương lập tức tiếp lời, kết quả, đầu lưỡi bỗng thắt lại, nói không được nữa.
Gã khiếp sợ nhìn chằm chằm vào đối diện, một người đàn ông trẻ tuổi tóc dài xõa tung, toàn thân óng ánh, đang từng bước từng bước đi tới gần nơi này.
"Làm sao có thể?!" Gã ta rú lên sợ hãi.
Mới vừa rồi còn nói Sở Phong chết đi rồi sẽ như thế này như thế kia, kết quả chính chủ cứ như vậy mà cất bước chạy ra.
"Đây là. . ." Kim Ti Hầu Vương cũng đang kêu quái dị, trợn mắt hốc mồm, đơn giản không thể tin được, Sở Ma Vương kia tại sao sống lại rồi?
Hai gã nhìn nhau, sau đó sắc mặt đỏ bừng, cảm giác bản thân mình quá ngu xuẩn, đỉnh đạc nói như thế ngay trước mặt mọi người, đứng đó mà cười trên nỗi đau của người khác, đoán chừng đám người này cũng như đang xem khỉ làm xiếc vậy thôi.
Hỉ Thước Vương, Kim Ti Hầu Vương bị nghẹn đến lồng ngực đau đớn, một ngụm máu thiếu chút nữa đã ọt thẳng ra ngoài, hai con trâu kia thật sự quá quắt mà, cứ nhìn bọn hắn chằm chằm, không nói tiếng nào như vậy thì ra là vì khiến bọn hắn càng ngày càng mất mặt.
Ầm! Ầm!
Sau khi Sở Phong đi tới thì đột nhiên xuất thủ, một người một cước, đạp bọn hắn bay tung lên, phun máu òng ọc.
"Ngươi. . ." Hai người kinh sợ.
"Sở Vương bớt giận!"
"Sở huynh đệ không nên động thủ, đại chiến sắp đến, bọn hắn là phe mình đó."
Các cường giả cấp Vương của núi Côn Luân tranh thủ lao đến khuyên can.
"Đứng sau lưng nguyền rủa ta chết đi, còn muốn bảo ta ăn nói lễ phép đáp lễ à?" Sở Phong lạnh lùng mà nói, ép sát tới trước.
Giờ khắc này, Hỉ Thước Vương và Kim Ti Hầu Vương rùng mình, bởi vì phát hiện Sở Phong cứ như đang chùi nước bọt, như là cự thú tiền sử mà nhắm vào bọn hắn.
"Đây là hiểu lầm." Hai người hô to, bởi vì lúc này hai con trâu cũng lao tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau một khắc, hai người kêu thảm, bị hai con trâu và Sở Phong đập nhừ đòn một trận, cứ như cái bao cát mà bị hất tung lên tung xuống, nếu không có Vương giả khác ngăn cản thì bọn hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Cuối cùng, hai người này bị người khác đỡ đi, không thể để bọn hắn tiếp xúc gì với Sở Phong và hai con trâu nữa, nếu không thì lại bị phế bỏ đi oan mạng nữa ấy chứ.
Sở Phong khá tiếc nuối, bụng hắn đã đói đến kêu vang, hiện tại rất muốn tìm một con sinh vật cấp Vương để nhét vào bụng, thật sự thì hắn quá đói, đã có chút chịu không được nữa.
Ngày hôm đó, Sở Phong thật ăn rất nhiều thứ, nhưng đều vô dụng, căn bản không đỡ đói được, hắn cần thức ăn năng lượng cao để nhét bụng.
Hắn từng hỏi Hoàng Ngưu và các Vương giả khác, phải làm thế nào mới giải quyết được vấn đề này, bọn họ chỉ thở dài đáp, nhịn đi, chậm rãi bổ sung năng lượng.
Nhưng mà, người khác không đói như hắn, đói bụng đến trình độ này cũng coi như hiếm hoi.
Buổi tối đó, Sở Phong cứ đi đi lại lại bên ngoài chỗ ở của Hỉ Thước Vương và Kim Ti Hầu Vương, khiến cho hai đại Vương giả run lẩy bẩy, cả đêm chúng không dám chợp mắt.
Bởi vì, bọn hắn đã nghe nói, Sở Ma Vương này vừa mới tiến hóa hoàn tất, hiện tại đói đến đỏ mắt rồi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phong đói đến mức hai mắt tỏa ra ánh xanh lè, thật muốn ra tay với bọn người Kim Ti Hầu Vương.
Nhưng ngay vào lúc này, bên ngoài núi Côn Luân truyền ra tiếng thét dài, đây là tiếng hú cảnh báo!
"Đại chiến bắt đầu!"
"Các huynh đệ, đi quyết chiến!"
Chư Vương của Côn Luân đều xuống núi, còn có viện thủ thần bí cũng đang chạy ra bên ngoài, cuộc đại quyết đầu tiên của phương Đông và phương Tây sắp sửa bộc phát!
Đôi mắt Sở Phong xanh lét, máu trong cơ thể trào lên cuồn cuộn, hắn sớm đã chịu không nổi nữa, hắn sải bước, phóng ra cửa núi bên ngoài. Hắn muốn là người đầu tiên ra tay, nướng trước một Vương giả đi rồi lại nói, thực sự đói không chịu thấu nữa rồi!
Lúc này, toàn thế giới đều đang chăm chú vào trận đại quyết chiến này, cả thế gian đều tập trung vào đây!
Bên ngoài núi Côn Luân hiện đang tụ tập rất nhiều điệp viên không sợ chết của các nước, vô số camera, đồng thời còn có rất nhiều phóng viên của phương Đông Tây đang liều chết quay phim ở phía xa, muốn phát sóng trực tiếp trận đại quyết chiến này.