Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 363 - Chương 379: Một Cỗ Tươi Mát Đất Đá Trôi (1)

Thánh Khư Chương 379: Một cỗ tươi mát đất đá trôi (1)

Sau khi núi Côn Luân khôi phục lại thì địa thế ngoài núi rất trống trãi, cứ như một chiến trường do ông trời tạo thành.

Bùn đất hiện lên màu nâu đỏ, thường xuyên có sinh vật khổng lồ ra vào trong núi, bên ngoài gò đất đó thì đã sớm bị giẫm đạp đến mức dẻ dặt như đá, chỉ có vài cây cổ thụ thưa thớt tô điểm cho mảnh đất này.

"Chú ý ẩn nấp vào." Hoàng Ngưu đuổi thep một đường, nó đứng phía sau thấp giọng nói nhỏ, nhắc nhở Sở Phong chớ làm loạn.

Dù sao thì những lão yêu quái như lão sư tử, Hắc Long Vương, Schieler đều cực kỳ đáng sợ, nếu thật sự bị bọn chúng nhắm vào thì chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít.

Từng sợi tóc dài của Sở Phong đều óng ánh sáng lên, hắn không phải nhóm người đầu tiên lao xuống núi, nhưng bây giờ lại vọt nhanh tới phía trước nhất, hắn không kịp chờ đợi, hận không thể lập tức khai chiến.

"Bình tĩnh!" Đại Hắc Ngưu phi nước đại đến, nó thở hồng hộc, cuối cùng chen khỏi đám người mà đến gần đó giữ chặt Sở Phong, nhỏ giọng khuyên bảo hắn.

Có rất nhiều người đang ở chỗ cửa núi, họ cản trở đường đi, nếu không thì hắn và Hoàng Ngưu chắc chắn đã mất dấu.

"Ta biết." Sở Phong gật đầu, hắn đương nhiên nhận rõ sự kịch liệt của trận chiến này, rất có thể một vài cường giả sẽ đẫm máu mà sẽ chết trận ở chỗ này.

Chư Vương của núi Côn Luân dẫn người đi ra ngoài núi.

Ở phía đối diện đen nghìn nghịt, đó là đại quân Đông chinh đang đằng đằng sát khí, bóng người đông đúc, có vảy chi chít, dị tộc tập hợp chung với nhân loại, phải lấy con số hàng ngàn để tính.

Đây cũng không phải binh lính bình thường, tất cả đều là dị tộc và dị thú thực lực cường đại, không ngờ lại xuất hiện nhiều như vậy cùng một lúc!

Chỉ bàn về nhân số thì quân Đông chinh chiếm được ưu thế rõ ràng hơn núi Côn Luân nhiều!

"Trời ạ, tôi thấy được cái gì? Một con rồng phương Tây! Nơi đó. . . Còn có người khổng lồ, có nhiều chủng tộc gần với thần linh như vậy, cứ như trực tiếp xâm nhập quốc gia thần thoại vậy!"

Một nữ phóng viên tóc vàng mắt xanh lên tiếng kinh hô, trên mặt có vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh lại xuất hiện nét kích động cùng hưng phấn.

"Im miệng, đừng có kêu bậy kêu bạ!" Có người quát tháo nữ phóng viên kia.

Vùng đất này nằm ngoài rìa chiến trường, rời xa đại quân phương Đông và phương Tây, trước mắt cũng coi như khu vực tương đối an toàn, tụ tập nhân viên tình báo và phóng viên của các quốc gia.

Nhóm người này liều chết đi vào Côn Luân, đều muốn thu thập được tư liệu trực tiếp.

Đại chiến Đông Tây phương được cả thế gian chú ý đến, các nước đều đang dán mắt chăm chú vào nơi này!

Trong chiến trường mang bầu không khí tiêu điều, nhân mã hai bên đều an tĩnh lại, không có ai hô gọi nữa.

Quân Đông chinh có nhân số đông đảo, có thằn lằn đỏ rực dài chừng vài chục mét, cũng có kỵ sĩ mặc áo giáp quang minh, và cả thú một sừng toàn thân trắng như tuyết như ngọc, lại còn cả nữ tử mỹ lệ tóc vàng phất phới.

Cường giả trong quân Đông chinh nhiều như nấm mọc sau mưa, hơn phân nửa đều hóa thành hình người, còn có non nửa số đó hiển lộ ra bản thể, một mảnh đen kịt như mây đen bao phủ trước khi bão tố ập đến.

Bầu không khí như thế này khiến người ta cảm thấy thật kiềm nén, hoảng hốt!

"Lại có nhiều cường giả như vậy!" Cho dù bên phe núi Côn Luân sớm đã chuẩn bị tâm lý, thì hiện tại mọi người cũng khó tránh khỏi lộ vẻ kinh sợ.

Chư Vương của núi Côn Luân và những người được mời tới giúp đỡ đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, quân Đông chinh còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ, khó trách lại ngang ngược vô cùng.

"Ít nhất cũng có một đến hai trăm sinh vật cấp Vương!" Đại Hắc Ngưu thở dài, nó cảm thấy đau cả đầu, đây chắc chắn sẽ là một trận ác chiến nhuốm máu.

May mắn bọn họ mời các cường giả khắp cả phương Đông, mời đến đông đảo viện thủ, nếu không chỉ dựa vào nhân mã trên núi Côn Luân thôi thì khẳng định ngăn cản không nổi.

Đối diện, đại quân đen nghịt đã kéo đến trước mắt, cường giả cấp Vương đứng hàng đầu tiên đều tỏa ra sóng năng lượng kinh người, kinh khủng dị thường.

Trong đó, mấy người ở giữa là bắt mắt nhất, muốn không khiến người ta chú ý cũng không được, bởi vì khí tức thật quá đáng sợ, sở dĩ toàn bộ chiến trường an tĩnh lại cũng là vì bọn họ.

Hắc Long Vương chắp hai tay sau lưng, mái tóc đen dài tựa thác nước, đôi mắt như lôi điện, xẹt qua trời cao, bễ nghễ quần hùng.

Hắn ta có sự tự tin này là bởi vì hắn là một con rồng, loại sinh vật này cao cấp hơn xa chủng tộc bình thường, tiến hóa đến cực hạn, được coi là có thể sánh vai cùng thần, chiến lực khôn cùng!

Bắc Cực Vương có mái đầu bạc trắng, trông thô kệch, nhưng sự lạnh lẽo trong đôi mắt lại khiến người ta không rét mà run, không nghi ngờ gì nữa, hắn có thể nhìn xuống Chư Vương.

Một lão già có mái tóc dài vàng óng rậm rạp đặc biệt làm người chú ý đến, bởi vì cả người lão đều đang phát sáng, phát ra màu vàng nhạt huyết khí, vọt lên ngợp trời, gây kinh sợ chúng vương, toàn bộ chiến trường đều cảm thấy kinh khủng dưới uy áp ấy của lão.

Không cần ai giới thiệu, mọi người lập tức có thể nhận ra kẻ này nhất định chính là Lão Sư Tử Vương!

Mọi người không khỏi im lặng, lão sư tử này có danh xưng là cao thủ vô địch, xem ra quả nhiên đáng sợ đến cực hạn.

Đại sư yoga cổ Phạm Lâm đến từ Ấn Độ, màu da óng ánh, đầu thì trụi lủi, giống như nhất đại Thần Tăng, toàn thân phát sáng, dáng vẻ trang nghiêm, trong mơ hồ phía sau đầu ông ta có thần hoàn hiển hiện, cứ như thần linh trong truyền thuyết.

Mọi người hít một hơi lạnh, điều này thể hiện ông ta đã tu luyện yoga cổ và thể thuật Ấn Độ tới cực hạn, đây chắc chắn là một cao thủ kinh khủng vô biên.

Bên cạnh Phạm Lâm là Lão Chúa tể Ma cà rồng, tóc vàng lấp lánh, một thân tây trang trang trọng thẳng thóm, trông rất hào hoa phong nhã, còn mang theo nụ cười hiền lành, nhìn căn bản không giống đến tham chiến.

Nhưng mà, phàm là cường giả đều có thể cảm nhận được khí tức khủng bố trong cơ thể lão, lão đã từng lấy máu của cường giả các tộc làm thức ăn, sát tính vô cùng nặng!

Schieler cũng đã tới, hắn ta được xưng tụng là Vương của Vatican, cũng là kẻ cầm đầu. Hắn ta rất bình thản, không buồn không vui, chỉ đứng ở nơi đó mà thôi. Thế nhưng hắn ta lại khiến cho các cao thủ tuyệt thế như Ngao Vương cũng phải cẩn trọng đối đãi.

Bởi vì, Ngao Vương cảm nhận được trong thân thể nhân loại có danh xưng là Kỵ Sĩ Sau Cùng này, có một sức mạnh quang minh sáng chói như ánh mặt trời gay gắt, ngoài ra còn có một sức mạnh hắc ám đáng sợ, một người mà lại có được hai loại khí tức hoàn toàn tương phản.

Đây chính là trụ cột của quân Đông chinh, cao thủ tuyệt thế kéo đứt sáu gông xiềng, có khoảng sáu vị, đứng song song sừng sững ở phía trước, giống như sáu ngọn núi to lớn cao vút không thể chạm vào, nguy nga hùng vĩ, chèn ép người ta đến mức ngạt thở!

"Chư Vương của Côn Luân, những ngày gần đây bọn ta không thừa thế mà tấn công núi, càng chưa tấn công lúc ban đêm, đủ để biểu hiện ra thành ý của bọn ta rồi."

Trong trận doanh phương tây có một vị Vương giả đi ra, giọng nói cực kỳ lớn, như khuấy động toàn bộ vùng núi này vậy.

Đây là một nhân loại, làn da màu đồng cổ, có mái tóc dài màu nâu, hắn ta rất hùng tráng, vác trên lưng một cây chiến mâu màu vàng, mắt to như chuông đồng lấp lóe hàn quang, đứng đó mà lớn tiếng nói chuyện, hắn ta tên là Kunto.

Ngôn ngữ không phải ngăn cách giữa hai bên, bên trong chiến trường này có rất nhiều người tinh thông cả ngôn ngữ phương đông và phương tây.

Bên phe núi Côn Luân có Mã Vương đi ra, thân hắn cao chừng một trượng, càng cao lớn hơn, cái đầu thì cạo bóng lưỡng, ánh hào quang trong mắt khiếp người, trông hết sức bưu hãn.

Mã Vương cười lạnh nói: "Nói thì nghe chính trực lắm, cứ như rất quang minh chính đại, có thể các ngươi chỉ đang chờ đợi bọn người Schieler, lão sư tử đến mà thôi."

"Ngươi không tin thì thôi, đã như vậy thì chúng ta đường đường chính chính đại chiến một trận đi, thế nào?" Kunto cất tiếng khiêu khích ở bên kia.

Cách đó không xa, bọn người Hắc Long Vương, lão sư tử không nói lời nào, cứ như ngọn núi sừng sững đứng đó, khí thế cực kỳ hùng mạnh, nhưng đều không tỏ thái độ gì.

"Rõ ràng, đây là mưu kế của sáu cao thủ tuyệt thế là lão sư tử, Schieler cùng đồng ý, bọn họ muốn ước lượng trước xem thực lực của cường giả bên phe phương đông đến cùng là thế nào."

Phía Côn Luân có cường giả cấp Vương nói nhỏ.

Mã Vương nhìn thoáng qua Ngao Vương, trưng cầu ý kiến của hắn.

Ngao Vương gật đầu, bọn họ cũng muốn cân nhắc thực lực của đám phương tây này một chút.

Sở Phong đói đến mức bụng dán vào lưng, hận không thể lập tức lao ra ngoài, thế nhưng khi nhìn thấy Kunto chỉ là một nhân loại, hắn khá thất vọng, không muốn tranh đoạt với Mã Vương.

Oanh!

Tốc độ của hai người đều rất nhanh, lập tức xông ra ngoài, sau đó trực tiếp đại chiến.

Kunto phi thường mạnh mẽ, là một mãnh nhân kéo đứt bốn gông xiềng, có tiếng tăm lừng lẫy trong các cao thủ nhân loại của phương Tây, gần với bọn người Schieler, Augustus.

Tay hắn cầm trường mâu, phát ra ánh hào quang như lôi điện, gây nên cản trở cực lớn đối với Mã Vương, lúc hai người động thủ thì cát bay đá chạy, mặt đất cũng vỡ toạc ra.

Coong!

Trường mâu của Kunto đâm tới, đi kèm theo đó là ánh điện quang vô cùng hừng hực, như là một vành mặt trời nổ tung, bị Mã Vương dùng bàn tay đập trúng cán mâu từ mặt bên, âm thanh vang lên đinh tai nhức óc.

Bàn tay Mã Vương rất cứng, từng đi theo một vị lão Lạt Ma tu hành, học qua Mật Tông Đại Thủ Ấn, bàn tay của hắn vững như Thần Kim, không sợ đạo đạn oanh tạc.

Hai người đại chiến sáp lá cà, cứ như là hai chùm sáng đang dây dưa, tốc độ đều quá nhanh.

"Người cùng cấp bậc, ai đánh với ta một trận nào?"

Đúng lúc này, bên trận doanh quân Đông chinh lại đi ra một người, là một người phụ nữ mặc áo đen, nhìn dung mạo cực kỳ đẹp đẽ, nhưng lại mang theo khí tức âm lãnh.

Bình Luận (0)
Comment