"Hắc Quả Phụ!" Có người nói nhỏ, nhận ra lai lịch của ả ta, đây là cường giả tiến hóa thành từ một con nhện.
"Ta đấu với ngươi!" Bên phe Côn Luân, một mỹ nhân mặc áo cổ trang đi ra, mái tóc xõa tung màu xanh lục, dung mạo cũng diễm lệ như thế, cô ta là Bàn Vương đến từ Bàn Tơ động, cũng do nhện tiến hóa mà thành.
Hai người này đụng độ, coi như ngang tài ngang sức, không ai nhường ai, đây là trận chiến thuộc về đồng loại!
Vèo!
Trong chiến trường, ánh sáng trắng tung hoành, giữa hai người là từng sợi từng sợi tơ nhện đáng sợ, mang tính ăn mòn mãnh liệt, khi chúng rơi xuống đất sẽ khiến mặt đất sụp đổ, cháy đen một mảnh lớn, tơ nhện có thể hủy diệt thần binh lợi khí.
Phanh phanh phanh. . .
Hai người va chạm, kịch liệt chém giết.
Phe phương Tây lại có người đi ra, lần này là một gã đàn ông tóc đỏ, do một con bọ cạp già tiến hóa mà thành, thực lực cao thâm khó lường, gã nhanh chân đi tới.
Sở Phong nóng nảy, tại sao không phải nhân loại thì lại là độc trùng, không thể ăn được gì, hiện tại hắn đói đến mức luống cuống tay chân, không kịp chờ đợi muốn ra tay.
Một cường giả được phe Côn Luân mời tới giúp đỡ nhanh chân đi thẳng về phía trước, nghênh tiếp con bọ cạp già kia.
Cứ như vậy, hai bên trận doanh đông tây phương liên tục có người đi ra, đại chiến trong vùng núi trống trãi này, tổng cộng có tám cặp cường giả đang chém giết lẫn nhau!
Đôi mắt Sở Phong sắp tỏa ra ánh xanh lè, cũng đã từng có một hai con mồi thích hợp, nhưng hắn lại chậm một bước, bị người ta đoạt trước.
Thẳng đến, người thứ mười đối diện xuất hiện, hắn mới quyết định ra tay!
Đối thủ này là một con Cầm Vương, giương cánh lao vút lên trời cao, tản ra ánh sáng chói mắt, như được bao phủ bởi một lớp màn sáng chói lọi, thực lực rất mạnh.
Sở Phong vèo một tiếng liền vọt tới, đương nhiên hắn đang áp chế tốc độ, tạm thời ẩn nhẫn, chỉ lấy vận tốc gấp đôi âm thanh mà chạy vội, nhưng cho dù là vậy thì cũng khiến cát bay đá chạy, tiếng nổ bên tai vang lên không dứt.
Mà lúc này, trong chiến trường đã thấy máu, có mấy đôi giao chiến đã phân ra thắng bại, xuất hiện thương vong.
Phốc!
Mã Vương bị trúng một mâu, xuyên thủng ngực phải của hắn, máu tươi tung tóe văng ra, gương mặt hắn xuất hiện vẻ thống khổ, thương thế cực nặng. Nhưng lúc này tay phải của hắn cũng đã chụp về phía đối thủ, bàn tay to như cái cối xay ấy như đang thi triển thần thông, hiện lên màu đỏ rực, bao phủ phía trước.
Ầm!
Kunto gặp phải một kích cực nặng, mặc dù né thoát được cái đầu, nhưng bên vai đã trực tiếp biến dạng méo mó, xương đã đứt gãy, hắn ta bị hất tung ra ngoài.
Trận doanh phe phương Tây, có rất nhiều sinh vật cấp Vương chấn kinh, bởi vì đều biết Kunto rất mạnh, thực lực cao thâm khó lường, hắn ta từng muốn khiêu chiến Sư Tử Hoàng Kim mang danh xưng bất bại trong cùng đẳng cấp, với sự tự tin tràn trề, chỉ là vì có việc nên phải bỏ qua.
Hai người đều bị thương nặng, không có cách nào tái chiến, lấy thế hoà không phân thắng bại mà kết thúc.
Trên thực tế, bên phe Côn Luân cũng kinh hãi tương tự, chiến lực của Mã Vương mạnh phi thường, có thanh danh cực lớn trên núi Côn Luân, nhất là sau khi tu hành với lão Lạt Ma thì thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Mãnh nhân thế này mà cũng bị thương, thậm chí thiếu chút nữa đã bại vong, có thể thấy được sự hùng mạnh của đối thủ.
"Phốc!"
Lại một cặp đang giao chiến phân ra thắng bại, đầu của Hắc Quả Phụ rơi xuống đất, hóa thành một con nhện lớn màu đen, phơi thây trong chiến trường.
Phốc phốc phốc!
Gần như là cùng một lúc, lại có mấy cặp cường giả hạ màn kết thúc cuộc đại chiến, bên núi Côn Luân có ba người tử chiến và hai người thắng trận!
Đây chính là chiến trường, nó rất tàn khốc, sinh vật cấp Vương kịch liệt chém giết, sơ sẩy một cái thôi thì sẽ đẫm máu, bại vong.
Mà cũng chính vào lúc này, Sở Phong vọt tới chiến trường mà chém giết với Cầm Vương, oanh một tiếng, hắn đi lên liền không có khách khí, lúc vọt lên lập tức tung một đòn ngay giữa không trung.
Uy thế này quá kinh người, năng lượng thần bí khuấy động, tiếng vang kịch liệt.
Tốc độ của con Cầm Vương kia quá nhanh, tần suất vỗ cánh cực cao, cực nhanh tránh thoát về sau, quay chung quanh Sở Phong mà triển khai công kích.
Răng rắc!
Sở Phong nâng tay trái lên, mạnh mẽ mà nhấn một cái, hồ quang điện bắn ra bốn phía, hắn không muốn lãng phí thời gian, muốn lập tức giải quyết con mồi này, hiện tại đói đến mức mắt nổ đom đóm luôn rồi đây.
Mặc dù đang áp chế sức mạnh, nhưng ngay khoảnh khắc lôi điện xuất hiện thì vẫn trực tiếp khiến Cầm Vương bị điện giật đến lông vũ toàn thân dựng thẳng lên, nó cũng không có cách nào tránh né, bịch bịch một tiếng thì rơi xuống.
Vèo!
Sở Phong ôm lấy nó, nhanh như chớp mà chạy mất dạng, lao vào bên trong núi Côn Luân.
Tình huống gì thế này? Tất cả mọi người đều ngạc nhiên mà nhìn theo bóng lưng của hắn.
Mới đầu mọi người đều không chú ý cuộc chém giữa ở nơi đó của bọn hắn, bởi vì vừa mới bắt đầu, cảm thấy còn không có gì để xem, cho nên họ đều đang chăm chú vào những cuộc đại chiến xuất hiện thương vong kia.
Nhưng mà, mới vừa mất tập trung như thế chút thế thôi thì cuộc chiến bên này đã kết thúc.
"Ai nha, các anh có chụp được bóng người vừa rồi không vậy, sao mà kết thúc cuộc chiến nhanh quá thế này?" Phương xa, những nhân viên tình báo và phóng viên kia đều đang ngẩn người, liên tục phàn nàn.
"Sao tôi cứ cảm thấy người kia rất giống Sở Phong nhỉ?" Có người kinh hô, bởi vì mở ra đoạn quay phim rồi thả chậm tốc độ thì đã tìm được ảnh chụp nghiêng của người kia, trông cực kỳ giống Sở Ma Vương.
"Không thể nào?!"
Nơi này lập tức xôn xao rối loạn cả lên, nếu thật sự là Sở Phong, vậy thì tất nhiên sẽ dẫn phát sự rung động cực kỳ to lớn, bởi vì tất cả mọi người đều biết hắn đã chết rồi.
Ở bên phe núi Côn Luân, rất nhiều Vương giả đều im lặng, nhìn thấy dáng vẻ của Sở Phong khi ôm lấy Cầm Vương kia mà lao đi vun vút, họ thực sự không biết nói gì cho phải.
Lúc này, ánh mắt hắn nóng rực, trông vô cùng kích động, cứ như đang ôm một vị tân nương tuyệt sắc mà vắt giò lên cổ bỏ chạy, sợ bị người ta cướp mất.
Bên phe phương tây, cũng có người hoài nghi.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, cuộc chiến kết thúc nhanh như vậy à? Chẳng lẽ thằng nhãi kia là một Cầm Vương, sao ta có cảm giác hắn như là cướp được ý trung nhân, vẻ mặt kia quá biến thái, cả con mắt cũng tỏa ánh xanh lè kìa!"
"Xem ra, Phong Điểu Vương hẳn có thể giữ được tính mệnh, chắc chắn sẽ không bị giết, ánh mắt thằng nhãi kia nhìn vào hắn ta cứ như đang nhìn tuyệt thế trân bảo gì vậy."
Bên phương Tây có người nhỏ giọng bàn tán.
Những người này thoáng cảm thấy yên tâm, cảm thấy Phong Điểu Vương sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, không lâu sau đó, bên trong núi Côn Luân lập tức truyền ra tiếng ồn ào, có người đang nhóm lửa, còn có người nói nướng cánh của loài chim hẳn phải bôi thêm mật ong, cứ nhao nhao mà kiến nghị.
"Đợi một chút, bên kia xảy ra chuyện gì thế, hình như không thích hợp!" Phe phương tây có ít người giật mình, lập tức ngó qua bên kia.
"Má nó, không đúng, có người muốn nướng Phong Điểu Vương lên kia kìa!"
"A?!"
Bên phe phương tây có vài Vương giả giật mình hoảng sợ.
Về phần phía Côn Luân, cũng có sinh vật cấp Vương cảm thấy quáng mắt, Sở Ma Vương kia thật là biết cách giày vò, hiện tại bên ngoài vùng núi còn đang khẩn trương chiến đấu mà hắn lại cùng người ta nhóm lửa nướng một con Cầm Vương ở phía sau, đièu này thật quái dị đến mức khiến người ta không biết nói gì cho phải, giống như là một "cỗ tươi mát đất đá trôi" vậy!