Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 365 - Chương 381: Tuyệt Thế Tranh Phong (1)

Thánh Khư Chương 381: Tuyệt thế tranh phong (1)

Dưới chân núi Côn Luân hùng vĩ, cuộc đại chiến càng ngày càng kịch liệt.

"Rống. . ."

Tuyết Báo Vương của núi Côn Luân cực kỳ mạnh mẽ, nó hóa ra bản thể, như một tia chớp màu trắng đang di động, nó tung hoành xung phong lao lên, cuối cùng nhảy lên thân một con cự thú, phịch một tiếng, một móng vuốt giáng xuống đã cắt phăng cái đầu của nó, đánh chết đối thủ.

Trong chiến trường, Vương giả gào thét, cự thú ngã trong vũng máu, đại chiến thật thảm khốc.

Mười trận đại chiến đã đi vào hồi kết, bên phe núi Côn Luân chết đi ba sinh vật cấp Vương, mà trận doanh phương tây cũng không thua kém bao nhiêu, thương vong cũng xê xích gần kề.Nhưng đây không phải kết thúc, mà là bắt đầu! Song phương lại phái nhân mã phía bên mình ra, tiếp tục đại chiến!

Người còn sống trở về đều thật vui mừng, nhất là những Vương giả được mượn từ bên ngoài tới kia, họ mang theo vẻ hưng phấn, dựa theo hứa hẹn trước đó, sau khi giúp Côn Luân chiến thắng một trận thì có thể chọn một ngọn núi ở trong này để xem như đạo tràng, về sau có cơ hội đi theo Chư Vương của núi Côn Luân tiến vào Vạn Thần Chi Hương bị sương mù bao phủ kia.

Côn Luân mời cường giả khắp nơi bên ngoài đến trợ giúp, có vài người là bạn bè, nghĩa bất dung từ là đến ngay, lại có vài kẻ là Vương giả xa lạ, vậy thì phải cho đầy đủ lợi ích mới được.Đương nhiên, cũng có người không mời mà tới, trực tiếp tới hỗ trợ, chỉ vì cùng là cường giả phương đông, không muốn nhìn thấy núi Côn Luân bị người của phương Tây chà đạp và chiếm đoạt.

Dưới chân núi Côn Luân, mùi thơm nức mũi.

Cường giả cấp Vương trở về sau cuộc đại chiến vừa đi vừa cười, sau một cuộc đại chiến sinh tử qua đi, họ khải hoàn trở về triệt để buông lỏng, kết quả đi đến nơi này thì đều ngạc nhiên.

Ai đang đốt cái gì vậy?

Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy Sở Phong!

Sau khi thiên địa khôi phục, Côn Luân hào hùng mà vẫn không mất nét đẹp tuyệt trần, suối chảy thác tuôn, tự nhiên không thiếu hụt nguồn nước, cho nên con Cầm Vương kia sớm đã bị Sở Phong xử lý sạch sẽ.

Giờ phút này, Phong Điểu Vương bị gác hờ trên đống lửa, đã nướng đến vàng ươm, sau khi bôi lên mật ong mùi thơm càng ngày càng nồng đậm, mắt thấy cũng sắp chín đến nơi rồi.

"Ta nói này, vừa rồi huynh đệ giống như cũng đi ra đại chiến, bộ thể lực tiêu hao quá lớn hả, sao lại nướng gà ăn ở trong này!" Một vị cường giả cấp Vương cười nói.

Hắn cũng đi đại chiến, từng nhìn thấy Sở Phong là người cuối cùng ra sân, nhưng không ngờ còn trở về trước hơn cả bọn họ.

"Huynh đệ, cho ta cái chân gà đi, nhìn thôi ta đã thèm rồi nà." Tuyết Báo Vương đi tới, rửa sạch vết máu trên người mình, mái tóc bạc xỏa tung ra, mang theo nụ cười tươi sáng.

Chung quanh, rất nhiều người đều im lặng, hiển nhiên những người mới từ chiến trường trở về này còn không biết cái con đang bị nướng kia chính là một Cầm Vương.

"Anh trai, không phải ta hẹp hòi, thật sự là sư nhiều cháo ít, ta sắp đói đến chóng mặt ngất xỉu rồi, lát nữa chờ ta lại đi giết một con Thú Vương rồi chia cho các ngươi hưởng dụng." Sở Phong nói ra.

Hắn rất không hài lòng, kích cỡ con Cầm Vương này cũng quá nhỏ, lúc ôm trở về thì lông vũ đều xù lên hết, nhìn còn dài hơn một mét lận, mà khi nhổ sạch lông rồi thì chả khác gì con gà lắm.

"Đây là một Cầm Vương?!" Bọn người Tuyết Báo Vương giật nảy cả người, mấy người kia đều bị đứng hình ngay tại chỗ.

Con Cầm Vương này sau khi bị nhổ bỏ bộ lông vũ xoã tung mà diễm lệ kia, trông nhỏ bé đến hết cỡ luôn.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì Sở Phong cũng bình thường trở lại, chim ruồi vốn là một trong các loài chim nhỏ nhất trên thế giới, dưới tình huống bình thường cũng chỉ chừng vài gram mà thôi.

Con Cầm Vương này có thể lớn được đến vậy, cũng do nhờ "Thành tinh"!

Cuối cùng, Phong Điểu Vương bị nướng chín, Sở Phong giống như quỷ chết đói đầu thai, ăn như hổ đói, nhanh gọn mà ăn sạch sành sanh, xương cốt cũng gặm đến sáng bóng.

"Thơm quá, vẫn còn muốn ăn thêm!" Hắn ngậm một cái xương nhẵn bóng, còn đang thèm thuồng lẩm bẩm.

Mùi vị của Phong Điểu Vương đúng là không tệ, da vàng xốp mà giòn, chất thịt bên trong óng ánh ngon miệng, vào mồm là tan đi, tuyệt không chán ngán.

Cách đó không xa, Hỉ Thước Vương, Kim Ti Hầu Vương nhìn thấy mà tê cả da đầu, bọn họ nghĩ đến chuyện khuya khoắt hôm qua Sở Phong cứ đi lòng vòng bên ngoài chỗ ở của bọn họ.

Bọn họ âm thầm may mắn, đại chiến đông tây phương kịp thời bùng nổ, nếu không nói không chừng bọn họ đã có chung kết cục với con Cầm Vương này rồi.

"Ta còn phải xuất chiến, lại đi giết một con mang về!" Sở Phong nói ra.

Vẻ mặt của người chung quanh đều là lạ, người khác xuất chiến là vì có nhiệm vụ, muốn đặt chân ở lại Côn Luân thì phải làm ra cống hiến, vậy còn hắn là muốn làm gì? Hoàn toàn là vì đi thỏa mãn thú vui ăn uống!

"Ai dám đánh một trận với ta?!"

Đúng lúc này, trận doanh bên phương tây đã truyền đến tiếng rống kinh khủng, chấn động khiến cho rất nhiều Vương giả cũng phải rung rẩy linh hồn, thân thể không tự chủ được mà căng thẳng.

Hơn nữa, người không đạt tới lĩnh vực cấp Vương thì không chịu đựng nổi, họ run lẩy bẩy, gần như muốn ngã quỵ xuống mặt đất.

"Ta đến!" Một tiếng gào to đánh tan tiếng rống kinh khủng kia, để không ảnh hưởng đến nhân mã bên phe núi Côn Luân, Ngao Vương đứng ra, muốn đích thân xuất thủ.

Sở Phong lấy làm kinh hãi, đối diện có cường giả tuyệt thế đột phá cảnh giới Gông Xiềng muốn xuất chiến sao? Hắn tranh thủ thời gian tách đám người ra đi thẳng về phía trước.

Giờ khắc này, toàn bộ chiến trường đều an tĩnh lại.

Đối diện, Bắc Cực Vương đi tới, thân hình hắn ta cao lớn, tóc trắng xõa tung, trông ra rất thô kệch, đôi mắt hừng hực như ánh mặt trời, cả người bộc phát ra khí cơ kinh thiên động địa, khiến toàn bộ chiến trường cũng phải run rẩy.

Đây chính là sinh linh đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu, huyết khí cuồn cuộn tràn ra từ trong thân thể, quả thật như muốn che đậy cả nhật nguyệt, lúc này hắn ta cực kỳ nguy hiểm.

Ngao Vương đi ra, thân hình cao lớn thẳng tắp, mái tóc dài màu đen cực kỳ rậm rạp, ánh mắt sắc bén như lãnh điện, khuôn mặt của hắn như dao cạo, vừa thôi đã biết là dạng người kiên nghị.

Hai đại cao thủ này vừa ra sân, nhân mã hai bên đều lui về phía sau, chiến trường để lại cho bọn họ không chỉ lớn hơn vừa rồi gấp mười lần mà thôi!

Phương xa, cả đám nhân viên tình báo và phóng viên kia đều kinh dị, có người hét to một tiếng: "Mau lui lại!"

Nhóm người này điên cuồng trốn về phương xa, đều biết một khi hai người này ra tay thì có thể sẽ cực kỳ khủng bố, kinh thiên động địa, phạm vi lan ra sẽ vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ.

cường giả cấp Vương bình thường đã giao thủ qua, cũng đã cân nhắc được thực lực của nhau.

Hiện tại đến phiên cao thủ tuyệt thế tranh phong, hai bên đều muốn biết sinh vật đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu của phương đông và phương tây nếu đấu với nhau thì đến tột cùng thực lực cũng sánh ngang với nhau hay không.

"Giết!" Ngao Vương gào thét, hóa thành một ánh sáng đen xông về phía trước, tốc độ quá nhanh.

"Rống!" Bắc Cực Vương gào thét, chấn động sơn hà, hào quang tỏa ra hừng hực, mênh mông vô tận, hắn ta cũng chạy vội tới.

vô số người trên mảnh đất này đều say sẩm mặt mày, trong tiếng gầm thét khủng bố của hai đại cường giả không ít người suýt nữa đã ngất đi, da đầu cả đám đều nổ tung lên.

Bình Luận (0)
Comment